Đến một lúc nào đó trong đời, bỗng dưng một kẻ lạ mặt xuất hiện, và người đó vượt qua những người khác để giữ vị trí số một trong lòng bạn. Và bạn, cho dù bình thường là một kẻ rất thông minh, đến cuối cùng bạn vẫn làm những điều ngớ ngẩn vì người đó, mà chính bản thân bạn cũng không tài nào giải thích được vì sao mình lại làm vậy. Muôn đời tình yêu là vậy, nếu mình yêu, mà mình có thể giải thích tường tận được vì sao mình yêu, và mình yêu cái gì, thì đó là mình chưa thật sự yêu, hoặc là mình đang cố tìm một lí do để nói. Người mình yêu có thể rất tồi tệ, rất xấu xa, nhưng với mình tất cả đều dễ dàng được tha thứ. Yêu là chỉ cần người đó xuất hiện, thế giới bên trong mình sụp đổ, và thế giới mới được xây dựng trên nền cai trị của... người đó! Lúc đạt được cảnh giới cho-mà-không-cần-nhận-lại bất cứ điều gì chính là lúc mình yêu thật sự...Vậy nên tôi bỏ luôn thói quen chỉ trích mỗi khi gặp một kẻ dại khờ vì yêu. Thay vào đó là cái gật đầu đầy thông cảm và thương xót, rằng ừ, đời này có bao lâu để ta ngã gục? Thôi thì cứ tha hồ "té dập mặt trong tình yêu", để tự thấy ít ra mình cũng không hề là đứa bất trị