http://vn.360plus.yahoo.com/muadaumua076
Người đàn ông lại mang bức tranh ra biển.
Hôm nay anh ta ra trễ hơn mọi khi, hình như càng ngày anh ta càng ra trễ, hôm nay trễ đến 30 phút. Anh ta đặt bức tranh phía hướng ra biển, hướng về phía mặt trời.
Anh ta đã vẽ bức tranh này 7 năm 8 tháng 24 ngày, với người khác thời gian này có thể đã là trọn vẹn một đời người. Đôi khi anh ta cũng không lý giải được tại sao mình có thể dành ngần ấy thời gian chỉ để vẽ một bức tranh.......
Mặt trời đã lên cao quá biển, những giọt mồ hôi rịn ngang trán anh ta, đẫm ướt cả lưng áo. Hôm nay tâm trạng anh không tốt, có lẽ vì hôm qua anh ta uống nhiều rượu nên tinh thần còn mệt mỏi, ngày nào anh ta cũng uống mà, có gì đâu. Có lẽ là vì một lý do khác chăng? Anh ta có thể dấu tất cả mọi thứ trừ cảm xúc, hôm nay anh không vui, không có cảm xúc, mà chất xúc tác là gia vị tốt nhất cho một tác phẩm nghệ thuật. Anh ta nhìn một lần nữa về phía cồn cát, hôm nay người đàn bà đó không đến.....Đúng, người đàn bà không một lần hiện hữu trong bức vẽ của anh dù chỉ là một mảng màu nhỏ nhưng cô đã vô tình trở thành một thứ rất không thể thiếu kể cả trong bức vẽ, kể cả trong tiềm thức với cái tên mà anh ta gọi nó là linh hồn.
Chị là một người đàn bà đẹp, rất đẹp. Anh ta thích nhất là khi chị mỉm cười, mà chị ít khi cười, có lẽ đó cũng là lần duy nhất anh ta thấy chị cười, nụ cười dịu dàng đến nghẹt thở, nụ cười đó đã đọng lại trong lòng anh ta từ rất lâu rồi mà có khi sẽ đọng lại mãi mãi. Chị ra biển vào mỗi sáng, khi mặt trời mới chỉ là một chấm đỏ nhỏ xíu giữa mênh mông xám ngắt của một mặt biển còn ngái ngủ. Đứng ở phía cồn cát nhìn ra biển, phía mặt trời đang mọc, chẳng biết để làm gì nữa, giá như anh có thể biết được thì tốt biết bao. Anh là người đàn ông giàu tình cảm nên những suy nghĩ về chị cũng dạt dào những khát khao mãnh liệt. Anh từng nghĩ chị thích nhìn mặt trời mọc như đó là một thói quen, mà thói quen thì rất khó thay đổi, mà cũng có khi chị đứng để chờ đợi một ai đó, một người đàn ông chẳng hạn, mà có lẽ là không phải bởi vì chị là một người đàn bà đẹp, mà người đàn bà đẹp thì không cần phải chờ đợi.........Giá như anh có thể đọc được những suy nghĩ của chị dù chỉ là một lần.
Thực ra anh không thích biển, cũng chưa từng một lần chạm tay vào biển. Anh sợ tất cả những thứ thuộc về biển, sợ cả những con sóng lăn tăn ngay dưới chân mình hay những cơn bão biển ập tới mỗi khi thịnh nỗ, giận dữ ai đó, sợ cả những hạt cát vô tư, mà mỗi khi vướng vào chân nhồn nhột, khó chịu, sợ nghe tiếng sóng vỗ vào bờ rì rào mỗi khi biển thinh lặng hay cuồn cuộn ào ạt những khi biển khóc.........Anh về với biển chỉ là để thực hiện lời hứa dành cho đứa con trai bé bỏng "Mặt Trời" mà anh rất yêu thương, đó là vẽ cho nó một bức tranh hoàn hảo về mặt trời mọc lúc bình minh. Lời hứa với "Mặt Trời"
(Còn nữa)