Nhớ là khi cho ai đó một ít tự do của tâm hồn mình…” Đã bao nhiêu lâu rồi từ lúc bắt đầu, và bao nhiêu lâu rồi từ khi kết thúc. Em có lần đã nói từ “chia tay” không có trong từ điển của chúng ta vì nếu có sử dụng thì cũng không phù hợp. Lời chia xa cũng đâu cần phải thốt nên lời.
Đã bao nhiêu lâu rồi em không còn muốn giận anh nữa. Em của trước đây đã từng có những lúc giận anh và luôn cho anh biết mỗi khi em giận. Vì sao anh có biết không? Vì một điều rằng khi em nói cho anh biết là chính lúc ấy em đã tha thứ. Anh đã có một quyền năng rất lớn, làm em đau lòng nhiều vậy, nhưng anh không hề biết. Nhưng em biết anh cũng như em, chúng ta sẽ có những khả năng chịu đựng nhất định.
Tình yêu đúng nghĩa sẽ hướng người ta đến Chân – Thiện – Mỹ, hướng đến những mong ước tốt đẹp cho ngày mai chứ không phải cảm giác lòng tự trọng bị gạt bỏ hay tổn thương. Anh có khi nào thử đặt mình vào vị trí của em để hiểu những cảm nhận, suy nghĩ của em? Em cũng đã cố gắng để hiểu anh, nhưng dường như em không thể. …Cho đến lúc này…Khi em nhận ra mình không còn muốn giận anh nữa thì cũng là lúc em nhận ra những cảm xúc của mình dành cho anh đã không còn như ngày xưa. Em phải làm sao đây khi những nỗi nhớ cũng đang dần cất bước ra đi… Cho đến bây giờ, lời trái tim em anh có nghe chăng, dù chỉ một lần…