Nhớ...
Có 1 nỗi nhớ mang tên Người...Nhớ da diết, không quên được đâu người, trót ở trong tim rồi! Với tay lên trời cao...nhưng sao xa quá người ơi. Càng muốn gần thì lại càng thấy xa! Buồn thật...Nếu có kiếp sau em ko mong làm gió, ko làm nắng, cũng chẳng là mưa...Em chỉ là Sky thôi! Là bầu trời để lúc nào cũng có thể ở bên cạnh người, dõi theo...và là một điểm tựa, được ko người ơi?!
Có 1 nỗi nhớ mang tên Gia đình...Đêm, thao thức ko ngủ được...Cứ nghĩ đã có thể quên đi ám ảnh quá khứ. Nhưng...vẫn ko làm được! Sợ lắm những đêm trắng, giấc ngủ chập chờn...gợi lại kí ức buồn. Trở mình, chợt nhìn thấy Chuông gió. Chiếc chuông gió màu đỏ với ý nghĩa may mắn...Huyền, khi Huyền tặng mình món quà sinh nhật này, chắc Huyền ko thể ngờ mình đã sợ nó tới mức nào...Phải, trước đây thích chuông gió lắm! Thích 1 buổi học thêm, tiếng chuông gió kêu lenh keng cùng tiếng mưa...Nhưng sinh nhật, vẫn ko thể át đi nỗi buồn mất mát. Sợ, sợ mỗi lúc chuông gió kêu! Ngày đêm sinh ra từ đêm trắng...có gì đâu mà lại khóc chứ? Nhớ quay quắt những bóng mình người thân, buồn...bật khóc thổn thức trong đêm.
Có 1 nỗi nhớ mang tên Bạn bề...Qua rồi những ngày vui...vẫn biết đó là quy luật. Đến rồi đi, nhưng sao lại nỡ để lại những khoảng trống trong tâm hồn? Bởi vì, quá trân trọng nên mới thấy nhớ, thấy nuối tiếc. Ước chi đó không gọi là Khoảnh khắc, mà gọi là Mãi Mãi...Đôi lúc hờ hững với những người mới. Mới hôm qua, có người bảo "ko nữ tính' kìa...haizzz...ko muốn yêu thương nữa vì những người mình yêu thương toàn bỏ đi. Nhớ lắm...nên không muốn, ko dám lại có thêm những "nối nhớ"...
Có 1 nỗi nhớ không tên...