Đã biết bao lần tôi xóa sđt của anh, cố không nghĩ tới, không nhớ sđt nữa nếu không tôi sẽ cầm đt lên rồi nhắn cho anh ấy cái tin chỉ đơn giản là hỏi anh đang làm gì... Một ngày không nhận đc tn của anh là tôi phát bực, cáu gắt với mọi người mà chẳng có lí do. Đã bao lần nói chuyện qua những dòng tn mà anh ấy đã vô tình làm tôi buồn, rất buồn. Anh kể về người yêu của anh, rồi anh lại cho tôi hy vọng. Rồi lại dập tắt những hy vọng ấy từ lần này đến lần khác. Ai biết cái cảm giác như vậy là ntn không?khi anh hơn tôi 10t. 10t không nhiều, nhưng vẫn có 1 cái gì đó như khoảng cách làm tôi không dám đến gần anh. Tôi chỉ đứng bên lề đường để nhìn anh đi ntn trên con đường ấy, nhìn những vấp váp của anh ấy, những nỗi buồn cũa anh ấy với công việc,với người bạn gái. Lúc nào tôi cũng mỉm cười và nói anh ấy cố gắng đi tốt. Tôi không dám mặt nói thật, nếu biết anh sẽ nghĩ tôi như thế nào, rồi quan hệ của chúng tôi ra sao ? Với tôi, bí mật ấy thà để anh đi qua chứ không để anh biết được. Thôi đành để anh vui bên người anh yêu. Người tôi nhớ mãi trong từng p' s.