Kỷ niệm vào đời khó quên
Mình đến với nhau thật sự tình cờ và đầy sự hy sinh . Em cũng ko nghĩ rằng chúng ta lại đến được bến bờ hạnh phúc qua Internet, Anh nhỉ!!!!!!!!!
Ngay cả gia đình em, ba mẹ em, Ai cũng rất thương anh nhưng vẫn chưa ai biết được “chuyện tình sử” của chúng mình. Như một câu chuyện cổ tích giữa thời hiện đại. Em vẫn không hiểu sao cả anh và em đều không thích chat với những người lạ, những người không có trong friends list của mình thì lại gặp nhau.
Lúc đó, em chỉ là cô nữ sinh viên năm cuối sắp ra trường tập tành online, còn anh là người đã ra đời sớm hơn em và đã đi làm ở Cảng Sài Gòn. Từ cái “click chuột” tình cờ, mình nói chuyện với nhau rồi trao đổi email. Có lần anh mở webcam cho em xem, trái tim của cô gái tuổi 20 chợt rung động vì một vẻ nhí nhảnh, hiền hiền của anh. Lúc đó anh biết em ước gì không? Em ước rằng anh sẽ là người yêu của em. Nhưng chỉ là phút thoáng qua thôi, em ở Đồng Nai, anh ở Sài Gòn, 45km xa xôi, Sài Gòn rộng lớn, biết bao giờ chúng ta có thể gặp nhau?
Một thời gian dài em và anh vẫn liên lạc đều đặn với nhau. Ban ngày em bận ra công trình để thực tập . Tối đến là em chạy ra mạng để chát cùng anh.Thời gian này em cũng cố gắng tập trung thi tốt nghiệp năm cuối rồi chuẩn bị sắp ra trường. Thời gian trôi qua nhanh thật anh ạ, và em cũng đã là cô nhân viên
cho một Cty Cổ Phần của TP.HCM rồi đấy. Cứ ngỡ rằng tình bạn chúng mình không biết đi đến đâu, nhưng em vẫn cố hy vọng là ngày mai sẽ khác hơn ngày hôm nay. Tình cờ một ngày em nhận được email của anh, lúc đó em đã là cô nhân viên làm được một năm rồi đấy. Em nhảy cẫng lên vì vui mừng và ngay lập tức reply. Chờ đợi lắm email của anh. Chẳng để em đợi lâu anh nhắn cho em số điện thoại, số nhà liên lạc của anh. Mình bắt đầu liên lạc từ đó.
Một ngày tình cờ (lại là tình cờ) anh hẹn em đi uống nước. Lần đầu tiên gặp anh nên em rất hồi hộp. Anh hẹn đứng ở Siêu thi Maximax Cộng hòa để chờ em. Rồi em cung đến , thấy anh em liền gọi tên anh liền. Anh cũng ngạc nhiên về em lắm. Hai người tạt vào một quán nước ngồi tậm sự một lát. Gặp nhau,im lặng, bối rối. Rồi anh lên tiếng phá tan đi cái sự im lặng đáng sợ kia. Anh nói chuyện thật nhẹ nhàng từ tốn. Anh ngồi nhìn em và suy nghĩ vu vơ chuyện gì đó. Em và anh nói chuyện thật say mê quên cả giờ về, mà lúc đó đồng hồ đã điểm đến 21h30 rồi. Em vội đứng lên và bảo về thôi anh. Trên đường anh đưa e về nhà , hai người tâm sự một vài câu rồi đến lúc cũng phải chào tạm biệt anh.
Từ đó, anh quan tâm, lo lắng cho em nhiều hơn. Em vẫn chẳng quan tâm vì với em chẳng bao giờ có tình yêu online cả. Em với anh bắt đầu hẹn hò. Anh dành nhiều thời gian cho em hơn, em luôn tìm cách từ chối. Sau mỗi lần đi uống nước hay coi phim, xem ca nhạc ở Trống đồng.
Rồi cuộc sống cứ thế trôi qua, mình thân nhau hơn, nhưng em vẫn phải luôn hỏi anh “anh có quan tâm em đến bao giờ” . Anh cứ lặng lẽ quan tâm em. Có những khi học bài thi thức khuya, nhận điện thoại của anh: “Anh đang đứng dưới nhà”. Em chạy xuống như con lật đật và bất ngờ lắm với ly sinh tố Cà-rốt (chỉ để sữa không để đường – sở thích của em) rồi anh đi về, bỏ lại bên em một nụ cười thật hiền.
Anh và em đến với nhau thật tự nhiên và thật ấm áp. 2 năm đi làm hai đứa em dành dụm một số vốn rồi tự tổ chức đám cưới. Khách khứa hai bên, bạn bè, đồng nghiệp đều đến dự đông đủ.Sau đám cưới, anh và em có muc tiêu riêng của đôi mình và quyết định mua xe cho em đi làm. Vì lúc trước anh luôn chở em đến cơ quan thôi. Giờ sống chung với gia đình anh cũng đông người nhưng em cũng không nản chí theo kế hoạch mình đã đề ra. Dành dùm làm sao để có tiền làm nhà rộng hơn để ở.
Đến bây giờ, em đã đi làm được 3 năm cũng là khoảng thời gian mình cùng nhau bước trên một con đường đầy hoa hồng anh nhỉ? Con đường có anh, có em, có những tiếng cười và niềm hạnh phúc. Em thật ngốc khi không nhận ra anh sớm hơn. Cảm ơn cái “lick chuột” ngày ấy đã cho em có anh. Em mong sao ngày nhanh tới ngày Valentine’s Day, chưa bao giờ em mong chờ ngày này đến thế anh ạ. Ngày 14/2 đầu tiên em cảm nhận cùng anh. Chúng mình hãy cùng nhau vững bước trên con đường dài phía trước, cùng nhau mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ, anh nhé!