Trước cửa nhà tôi có một hòn đá. Nó to,đen sì sì và chẳng biết đã nằm ở đó từ bao giờ, chẳng ai thèm để ý đến nó.Mỗi mùa gặt hái, phơi rơm ra cổng, bà nội lại bảo:" Hòn đá vướng quá, không biết bao giờ mới nhấc được nó đi đây?"
Bác tôi có lần xây nhà muốn dùng viên đá đó xây tường. Nhưng khổ nỗi cái hòn đá này, nó chả ra hình thù gì, trơn trơn nhẵn nhẵn, không bằng phẳng cũng chẳng góc cạnh. Dùng búa mà đục nó ra thì tốn công quá, chẳng bằng ra bờ sống tha hồ chọn đá chở về, đỡ tốn công tốn sức.
Hòn đá vẫn nắm đó, lì lợm,lặng lẽ. Bóng râm của cây hoè trước sân không che nổi nó, xung quanh nó cũng chẳng thấy hoa hoét nào nở. Trên mình nó chỉ có những vết xây xước do bọn trẻ con chúng tôi tạo ra, lẫn với màu xanh xàm của những vạt rêu mọc lâu năm, làm cho hòn đá nhìn càng xấu xí. Bọn trẻ con chúng tôi cũng ghét nó lắm, đã mấy bận rủ nhau vần hòn đá đó đi nhưng không nổi, đành kệ cho nó nằm im lìm một mình trong thế giới riêng của nó.
Rồi một ngày có một nhà thiên văn tình cờ đi ngang qua làng tôi. Ông phát hiện ra hòn đá và không rời mắt khỏi nó nữa. Ông ở lại chỗ hòn đá, và rồi một vài hôm sau, ông gọi một toán người khác mang ô tô đến đưa hòn đá đi.
Chuyện này là hội trẻ con chúng tôi rất ngạc nhiên. Nhà thiên văn bảo bảo hòn đá ấy ở trên trời rơi xuốg, đã nằm đó mấy trăm năm rồi,là một hòn đá rất ghê gớm. Thật vậy sao? Hòn đá đó đã bay trên trời, đã tung toé lửa trên bầu trời, tổ tiên chúng tôi đã nhìn thấy nó, đã được nó mang đến cho ánh sáng, lòng ước ao, để rồi rơi xuống đây, nằm lặng lẽ trong cỏ dại hoang tàn? Cam phận kết thúc một quãng đời tung hoành?
Bà tôi bảo: -" Hòn đá xấu xí quá, xây tường chẳng xây nổi, lát bậc cũng chẳng lát được"
"Đúng"-Nhà thiên văn bảo -" Hòn đá này rất xấu xí". Rồi ông nói tiếp-" Nhưng đó lại chính là cái đẹp của nó.Nó lấy xấu làm đẹp."
-" Lấy xấu làm đẹp?"
-"Đúng, xấu đến tận cùng là đẹp đến tận cùng. Chính vì thế nó không phải là hòn đá bướng bỉnh thông thường, đương nhiên không the xây tường, lát bậc lên xuống, không thể điêu khắc va giặt vò quần áo. Nó không phải là thứ để làm những trò ấy, cho nên thường bị ngườii đời chê bai."
____________
Tôi cứ nghĩ mãi về ý nghĩa của câu chuyện này. Đúng là trong cuộc sống có những nét đẹp không dễ gì mà nhận ra được và không phải ai cũng thấy đẹp, cái đẹp ấy nó chỉ hiện lên trong mắt của một số người.
Hòn đá hay con người cũng vậy thôi, dù ngoại hình có xấu xí, nhưng hãy nhìn thằng gù nhà thờ Đức bà mà xem, tâm hồn đẹp mới là tất cả