Đừng bắt con trở lại trần gian
Con tới đây rồi,cha cho con ở lại
Con muốn là gió,và tự do mãi mãi
Để suốt đời bay luợn trên thiên đàng
Đừng bắt con trở lại trần gian
Khi nuớc mắt rơi quá nhiều ở đó
Khi hạnh phúc thì chẳng bao giờ có
Con chỉ thấy buồn,lạc lõng và bơ vơ
Nỗi chán nản thấm dần lúc tuổi thơ
Để lớn lên con rơi vào tuyệt vọng
Ngẩn ngơ,hoang mang,con chìm vào bế tắc
Cái chết lúc nào cũng reo rắc đầu con
Con đã chìm vào một giấc ngủ ngon
Cốc nuớc vỡ tan,thuốc ngủ rơi vuơng vãi
Con đã chìm vào giấc ngủ mãi mãi
Một giọt lệ buồn kết thúc nỗi đắng cay...
Con ko tỉnh dậy,mặc mọi nguời lay
Con quyết định đi và cứ đi,đi mãi
Bước chân lang thang tâm hồn con trống trải
Chợt nhận ra cha đứng đợi đằng xa...
Thiên đường thật đẹp,tràn ngập muôn hoa
Cha đứng đằng xa và nhìn con buồn bã
Trên khóe mắt con nước mắt rơi lã trã
Cha lại gần và nắm lấy tay con...
Cha dắt tay con đi trên con đường mòn
Con đuờng mòn tràn ngập hoa cúc dại
Tuổi ấu thơ dường như đang trở lại
Con khóc òa vì tất cả đã qua...
Rồi bất chợt cha buông tay con ra
Quay lưng với con,cha buớc đi vội vã
Con vội chạy theo và rồi vấp ngã
Con khóc òa nứa nở gọi tên cha
Hình bóng cha bỗng chốc đã nhạt nhòa
Bàn tay con cố đưa ra níu lại
Bóng dáng cha cứ khuất dần xa mãi
Rồi chìm vào những đám mây mù suơng..
Chỉ còn lại con ngơ ngác,đáng thuơng
Còn lại mình con giữa biển đời đen đặc
Con gục xuống,ôm mặt và òa khóc
Cha đã bắt con trở lại trần gian...
Con đã tỉnh sau một ngày mê man
Con mở mắt nhìn căn nhà quen thuộc
Trên sàn nhà thuốc còn rơi vuơng vãi
Con đuờng lên trời đã khép lại với con...