Mẹ ơi...con đi nhé!...
Trần gian này vốn không thuộc về con
Mới ngày nào con còn chạy lon ton
Thì giờ đây con nằm yên dưới đất...
Mẹ đừng buồn khi con đã mất
Con chỉ là đứa bất hiếu,mẹ ơi...
Dòng lệ mẹ đừng lặng lẽ tuôn rơi
Vì giờ đây con tự do mãi mãi...
Từ hôm nay con không còn sợ hãi
Con là gió tự do mãi trên cao
Những đêm tối con đùa với trăng sao
Và nhẹ nhàng lùa vào tóc mẹ rối...
Mẹ ơi... con biết mình có lỗi...
Nhưng con chịu quá nhiều nỗi đắng cay
Con đã chịu đựng suốt bao tháng ngày
Gần 20 năm,không một ngày hạnh phúc...
Con sẽ trở lại cánh đồng hoa cúc
Ở nơi đó có bóng hình của cha
Và cha sẽ dang rộng vòng tay ra
Ôm con vào lòng,bù đắp bao mất mát...
Giot nước mắt con ứa ra mặn chát
Cha nhẹ nhàng lấy vạt áo lau khô
Nơi trần gian bao ngang trái xô bồ
Một mình mẹ vẫn lẻ loi ở đó...
Và hôm nay con đã biến thành gió
Bay tới nơi con vẫn hằng ước mơ
Đó chính là cánh đồng lúc tuổi thơ
Bao tháng năm con vẫn mong trở lại...
Mẹ ơi...con không thể làm lại...
Làm con người sao khó quá mẹ ơi...
Bàn tay con đã lặng lẽ buông lơi
Con bỏ cuộc trên đường tìm hạnh phúc...
Con ra đi mang theo bao oan ức
Những nỗi oan con chưa thể nói ra
Bởi dù sao tất cả cũng đã qua...
Chỉ mình mẹ tin con,như thế là quá đủ...
Mẹ hãy để con chìm mãi vào giấc ngủ
Đừng quá buồn vì cái chết của con
Dẫu giờ đây con đã không còn
Linh hồn con sẽ ở bên mẹ mãi...