:: Trang Chủ
» Lưu Bút
» Diễn Đàn
» Chơi games
» Nghe nhạc
» Xem phim
» Truyện tranh
» Avatars
» Phòng Tranh

Thơ Tình
Truyện Tình
Vườn tình yêu
Nghệ Thuật Sống
Danh ngôn tình yêu

Tin căn bản
Mẹo vặt
Đồ họa
Kho Download

Học tiếng Anh
Học tiếng Hàn
Học tiếng Hoa

T==============T
ID:  PASS:  
» Quên mật khẩu   » Đăng ký tài khoản mới
Hỏi và đáp
Hôm nay,  
TRANG CHỦ
Lưu bút
Tình yêu
Diễn đàn
Nghe nhạc
Xem phim
Chơi game
Phòng tranh
Quy định
Hỏi đáp
Tình Yêu
Thơ Tình
Truyện Tình
Nghệ Thuật Sống
Vườn Tình Yêu
Tâm Hồn Cao Thượng
Tin Học
Tin Căn Bản
Mẹo Vặt
Đồ Họa
Internet - Web
Kho Download
IT 360°
Giải Trí
Danh Ngôn
Thơ Thẩn
Truyện Cười
Truyện Ngắn
Truyện Ngụ Ngôn
Truyện Truyền Thuyết
Cổ tích - Sự tích
Thế giới games
Học Ngoại Ngữ
Tiếng Anh
Tiếng Hàn
Tiếng Hoa
English audio
English story
Học qua bài hát
Văn phạm tiếng Anh
Kỷ niệm áo trắng
Người thầy
Thơ áo trắng
Kỷ niệm không phai
LIÊN KẾT
Truyện Ngắn

Harry Potter và Hoàng tử lai

        Tác giả: J.K. Rowling

Đã gần nửa đêm, và Thủ tướng đang ở một mình trong phòng, đọc một bản thông cáo dài. Chúng trượt qua óc ông, không để lại một chút ý nghĩa nào, dù là nhỏ nhất.

Chương 22

After the Burial


Những mảng trời màu xanh rực rỡ đã bắt đầu hiện ra bên trên toà tháp, thế nhưng những dấu hiệu sắp đến của mùa hè này cũng không làm tâm trạng Harry khá hơn. Nó đã bị cản trở, cả trong sự cố gắng tìm hiểu xem Malfoy đang làm cái gì, và cả trong nỗ lực nói chuyện với slughorn để cố gắng tìm được kí ức của ông ta….
"Theo tôi (??-Lỗi font-wasabi), cậu chỉ cần quên Malfoy đi" Hermione nói kiên quyết.
Bây giờ tụi nó đang ngồi với Ron trong góc sân đầy nắng sau bữa ăn trưa. Hermione và Ron đang nắm chặt tờ giấy tuyên truyền của Bộ Pháp Thuật - Những Lỗi Xuất Hiện Thông Thường và Làm Cách Nào Để Tránh Chúng - để nói về bài kiểm tra.
Bổng Ron giật mình và cố gắng núp phía sau Hermione khi có một cô bé đi vòng qua phía tụi nó.
"Không phải Lavender đâu." Hermione mệt mỏi.
"Ôi, may quá" Ron noi , bải hoải.
"Bạn là Harry Potter?" Cô bé nói," Tôi được yêu cầu để đưa cho bạn cái này."
"cám ơn."
Tim Harry chùn xuống khi nó cầm cuộn giấy da nhỏ. Khi cô bé đã ở ngoài tầm nghe, nó nói, "Cụ Dumbldore nói chúng ta sẽ không nhận thêm bài học nào nữa cho tới khi mình tìm ra được kí ức."
"Có thể cụ ấy muốn kiểm tra xem chúng ta đang làmg gì?" Hermione nhận xét, Harry mở cuộn giấy da; vớI kiểu viết dài ngắn lộn xộn ngoằn ngoèo không gọn gàn tí nào, rất khó đọc cho đúng bởi những vết mực lớn cứ tìm cách chạy trốn hoài.
Harry. Ron và Hermione yêu quý!
Aragog đã chết tối qua. Harry và Ron, các cháu đã gặp nó và biết nó đặc biệt thế nào.
Hermione, Bác biết cháu không thích nó.
Sẽ rất có ý nghĩa với ta nếu các cháu chịu khó xuống đây trong buổi chôn cất chậm trễ vào tối nay.
Ta đang lên kế hoạch để làm nó trong buổi tối, đó là thời gian yêu thích của nó trong ngày.
Ta biết cháu không được phép ra ngoài ban đêm, nhưng cháu có thể sử dụng tấm áo khoác tàng hình.
Đừng hỏi gì, nhưng ta sẽ không làm nó một mình đâu.
Hagrid.
"Nhìn này." Harry nói, trao bức thư cho Hermione." Oh, chúa ơi!" cô bé nói, đọc lướt qua nó và nhìn Ron, đang đọc nó với sự ngờ vực ngày càng tăng dần."Bác ấy điên rồi." Nó giận dữ." Nói là Bảo tụi nó tự giúp chúng đi! Và giờ bác Hagrid lại mong chờ chúng ta đi xuống đó và khóc lóc trên cái xác đầy lông lá đó!"
"Không chỉ vậy đâu." Hermione nói. "Bác ấy bảo chúng ta rời khỏi lâu đài vào ban đêm và bác ấy biết an ninh đang được thắt chặt và sẽ rắc rối như thế nào nếu chúng ta bị bắt."
"Chúng ta sẽ xuống gặp bác ấy trước đêm nay," Harry nói.
"Được thôi, nhưng vì điều gì chứ?" Hermione nói. "Chúng ta đã mạo hiểm để giúp bác Hagrid, nhưng sau tất cả - cái chết của con Aragog. Nếu đó là câu hỏi của việc cứu sống nó -"
"-Mình không muốn đi," Ron kiên quyết."Bồ không được gặp bác ấy, Hermione. Tin mình đi, chết sẽ tốt hơn với nó."
Harry cầm là thư đầy mực lấm lem và trải xuống. Những miếng bị rách rõ ràng, mập và nhanh trôi lên phía trên tấm giấy…
"Harry, cậu không thể nghĩ việc đi được/" Hermione nói. "Không đáng để bị cấm túc đâu."
Harry thở dài." Ừ, mình biết," nó nói."Bác ấy sẽ tự chôn Aragog mà không có chúng ta."
"Đúng, bác ấy sẽ làm." Hermione nói, vẻ mặt thanh thản. "Nhìn này, môn Độc Dược hầu như rảnh chiều nay, với bài kiểm tra của chúng ta… Cố gắng làm cho lão Slughorn dịu xuống một tí đi."
"Thuốc may mắn, nghĩ sao hả?" Hary nói.
"May mắn," Ron nói bất thình lình." Harry, đúng rồi !"
"Ý bồ muốn gì?"
"Sữ dụng độc dược may mắn"
"Ôi Ron, Đúng!" Hermione nói, nghe sững sờ."Dĩ nhiên rồi! Tại sao mình không nghĩ ra nhỉ?"
"Felix Felicis" Harry nói." Mình không biết…Mình không phải người để xài nó…:
"Nghĩa là sao?" Ron hỏi một cách ngờ vực.
"Còn cái gì trên đờI này mà quan trọng hơn kí ức của lão Slughorn, hả Harry?" Hermione hỏi.
Harry không trả lời. Hình ảnh mái tóc đỏ bồng bềnh cứ lởn quởn trong đầu, nó bị dính vào những kế hoạch mơ hồ và không sao bày tỏ được, là Ginny chia tay với Dean, và Ron sẽ vui vẽ chấp nhận Ginny với thằng bạn trai mới đó, đã sôi sục tận sâu trong não nó, luôn chống lại nó trong suốt những giấc mơ lúc trời sắp sáng hoặc lúc nửa tỉnh nửa mơ….
"Harry? Bồ vẫn còn ngồi với tụi mình đấy chứ?" Hermione hỏi
"Ha.. ả - A, dĩ nhiên," nó lấy lại bình tĩnh."Thôi được…Ok. Nếu mình không thể kéo Slughorn ra nói chuyện chiều nay, thì có lẽ mình xài Felix và mình sẽ đi đến một nơi khác tối nay."
"Điều đó rõ ràng rồi" Hermione nói mạnh mẽ và múa múa cái chân."Nơi gởi tới…Xác định…Suy nghĩ…" Cô bé thì thầm.
"Oh, Dừng lại" Ron năn nỉ," Mình cảm thấy đủ mệt mỏi rồi - Nhanh, giấu mình!"
"Không phảI Lavender đâu!!" Hermione nói một cách sốt ruột, khi có 2 cô gái xuất hiện sân và Ron nhảy ra phía sau Hermione.
"Tuyệt!" Ron nhìn qua vai Hermione nói." Ồ, bọn họ không được vui vẽ lắm, nhỉ?"
"Họ là chị em Montgomery và dĩ nhiên là bọn họ không vui vẽ tí nào, bộ bồ không nghe chuyện gì đã xảy ra với em trai bọn họ hả?" Hermione nói.
"Mình đang muốn biết chuyện gì đang xảy đến với người bà con của bọn họ đâ y, rất chân thành đấy," Ron nói.
"Ừm, em bọn họ đã bị người sói tấn công. Người ta đồn rằng mẹ họ đã từ chối giúp đỡ bọn Tử Thần Thực Tử. Dù sao, cậu bé cũng chỉ mới 5 tuổi và đã chết trong bệnh viện Thánh Mungos, họ không thể cứu sống cậu bé."
"Nó chết à?" Harry lặp lại giọng căm phẫn. "Nhưng rõ ràng là người sói không giết, họ chỉ biến người khác thành bọn họ?"
"Thỉnh thoảng họ có giết," Ron nói, bây giờ trông cực kì nghiêm nghị khác thường." Mình đã nghe nói chuyện đó đã đã xảy ra khi người sói bị người khác lôi kéo."
"Người sói đó tên gì?" Harry hỏi nhanh.
"Thế đấy, theo tin đồn thì, là Fenrir Greyback," Hermione nói.
"Mình biết hắn - tên điên thích cắn trẻ con,thầy Lupin đã nói với mình!" Harry giận dữ.
Hermione nhìn nó chán chường.
"Harry, bồ phải lấy được kí ức đó," cô bé nói. "Đó là tất cả để ngăn chặn Voldemort lại, đúng không? Những điều khủng khiếp mà đang xảy ra này đánh gục đựoc hắn…
Tiếng chuông reo trên toà lâu đài làm cả Hermione và Ron nhảy dựng, nhìn rất khủng khiếp.
"Hai bồ sẽ làm tốt thôi," Hary nói với tụi nó, khi chúng đi về toà tháp để gặp những người còn lại trong hội trường đang nói về bài kiểm tra bùa Hiện Hình. "Chúc may mắn."
"Bồ cũng vậy!" Hermione nói một cách đầy ý nghĩa, khi Harry đi về toà tháp canh.
Chiều nay chỉ có 3 người trong tiết Độc Dược: Harry, Ernie và Draco Malfoy.
"Ah tốt lắm," Slughorn phấn khởi, "Vì lớp học của chúng ta khá là ít, chúng ta sẽ làm vài thứ cho vui. Tôi muốn các trò bày cho tôi vài trò vui nào!"
"Nghe hay đó, thưa giáo sư," Ernie nịnh hót, hai ngón tay xoa vào nhau. Malfoy, không thèm nhếch mép. "Ý thầy là gì, vài trò vui à?" Nó cáu kỉnh. "Ồ, trò làm tôi ngạc nhiên đấy," Slughorn nhẹ nhàng.
Malfoy mở cuốn Pha Chế-Độc Dược Cao Cấp với nét mặt ảm đạm. Không đơn giản chỉ là nó nghĩ rằng bài học này thật phí thời gian. Một cách chắc chắn, Harry nghĩ, khi đang quan sát nó qua đầu cuốn sách, Malfoy đã thèm muốn khoảng thời gian mà hắn không trải qua ở Phòng Cần Thiết.
Theo suy nghĩ của nó, giống như cô Tonks, là Malfoy, nhìn có vẽ gầy đi. Dĩ nhiên là Malfoy nhìn trông gầy đi nhiều; da nó đã nhuốm sang màu tro, mà trong khi thường thì hầu như nó rất ít khi bị nhìn thấy dưới nắng; không huyênh hoang, nghênh ngáo như nó thường làm trên mọi chuyến tàu Tốc Hành Hogwarts, hoặc khi mà nó công khai khoe khoang cái nhiệm vụ mà Voldemort giao cho hắn… Những điều này chỉ có một kết luận duy nhứt, mà theo quan điểm của Harry: cái nhiệm vụ, dù bất cứ lí do gì đi nữa, cũng đang diễn ramột cách rất là tệ.
Được khích lệ bởi cái suy nghĩ đó, Harry đọc lướt qua cuốn Pha Chế Độc Dược Cao Cấp và tìm một sự giải thích nào đó của Hoàng Tử lai về món "Thuốc gây mất trí," mà dường như không những không tuân theo lời chỉ dẫn của thầy Slughorn, mà với cái sức mạnh ( Tim Harry nhảy lên khi suy nghĩ đó đập vào đầu nó) sẽ làm cho Slughorn có tâm trạng khá hơn và ông sẽ sẳng sàng để trao kí ức của ông cho Harry nếu như Harry có thể thuyết phục ông ta nếm thử một tí…
"Tốt lắm, bây giờ, chúng nhìn có vẽ rất tuyệt," Slughorn nói sau một tiếng rưỡi đồng hồ, vỗ hai tay khi ông ta trải xuống dung dịch vàng trong vạc của Harry dưới ánh nắng. " Thuốc gây mất trí, Đưa ta coi nào? Và để xem ta ngữi thấy mùi gì nào? Mmmm…Trò cho thêm nhánh cây bạc hà, phải không? Không chính xác lắm, nhưng với những gì trò cố gắng, Harry, dĩ nhiên, nó sẽ không có tác dụng phụ quá mức và không véo-mũi người nào cố gắng ngữi nó…
"Ta thực sự không biết trò có được bộ não tuyệt vời này ở đâu, con trai!… trừ phi - "
Harry lấy chân kéo cuốn sách của Hoàng Tử Lai giấu vô trong cặp.
"- đó là do gen của mẹ trò truyền cho trò!"
"Ồ…Vâng, có thể lắm," Harry nói, cảm thấy hết căng thẳng.
Ernie đang trông có vẽ khá là gắt gỏng: dung dịch của nó bị đông lại thành một cục giống như cái bánh bao màu tía nằm ngay giữa cái vạc. Malfoy thì đã sẳng sàng để gói đồ lại. Slughorn tuyên bố rằng dung dịch Nấc-cục của nó chỉ đượ c gọi là "tạm chấp nhận."
… ;
Chuông reo, cả Ernie và Malfoy rời khỏi đó cùng một lúc. "Thưa Giáo sư!" Harry bắt đầu, nhưng Slughorn ngay lập tức liếc qua vai nó; khi ông ta thấy c ăn phòng không còn ai trừ ông và Harry, ông ta vội biến đi một cách lẹ nhất mà ông ta có thể.
"Giáo sư - Giáo sư! bộ thầy không muốn nếm thử -" Harry liều mạng gọi.
Nhưng Slughorn đã đi khỏi. Thất vọng, Harry đổ hết chúng vô cái vạc, gói lại và rời khỏi tháp, và xuống cầu thang về phòng giáo viên một cách chậm chạp.
Ron và Hermione đã trở lại đó từ buổi chiều.
"Harry!" Hermoine gào khi cô bé chui qua cái lỗ chân dung." Harry, mình đậu rồi!"
"Giỏi lắm!" nó noi. " Và Ron đâu?"
"Cậu ấy - cậu ấy trượt," Hermione thì thầm, khi Ron thừ thừ đi xuống phòng với vẻ mặt trông rầu rĩ hết sức."Thiệt là xui xẻo, chỉ vì một điều nhỏ xíu thôi, tay chấm thi đã phát hiện ra hắn đã bỏ sót cái lông mày sau mông đít…Còn chuyện của cậu với Slughorn thế nào?"
"Không vui vẽ lắm," Harry nói khi Ron chen vào. "Xui xẻo thôi mà, nhưng lần sau cậu sẽ đậu - chúng ta có thể cùng làm nó."
"Ừ, mình nghĩ vậy," Ron gắt gỏng," Nhưng một nữa cái lông mày - chẳng có vấn đề gì cả!"
"Mình biết," Hermione dịu dàng," Quả là bực mình…"
Tụi nó dành cả buổi tối để nói xấu người chấm thi môn Biến Hình, làm Ron cũng phấn chấn lên nhiều và bây giờ tụi nó lại tiếp tục bàn về vấn đề kí ức của Slughorn.
Thế là, Harry - cậu sẽ sữ dụng Felix Felicis hay thứ gì khác?" Ron gặng hỏi.
"Đúng, mình cho là mình sẽ làm tốt," Harry nói."Mình không nghĩ là mình cần cả chúng, không tới hai-mươi-bốn giờ , không thể dùng cả đ êm được…Mình chỉ uống một ngụm thôi. Hai hoặc ba giờ sau sẽ dùng nó."
"Đó là một cảm giác rất tuyệt vời khi cậu dùng nó," Ron hồi tưởng. "Giống như là câu không thể nào làm điều gì sai được"
"Bồ đang nói gì vậy?" Hermione cười." Bồ chưa bao giờ xài nó mà!"
"Ừ, nhưng minhg nghĩ mình đã xài rồi, phải không?" Ron cố gắng giải thích." Thật sự rất khác biệt…"
Tụi nó vừa thấy Slughorn bước vào Đại Sảnh Đường và biết ông ta sẽ ngồi đó cho tới hết bữa ăn, cho nên tụi nó đành nán lại một lúc tại phòng sinh hoạt chung, và cái kế hoạch là Harry sẽ đi tới phòng của Slughorn một lần nữa cho tớI khi ổng có thời gian trở lại đây. Khi mặt xuống tới trên đầu những ngọn cây trong khu rừng cấm, tụi nó quyết định đi, và sau khi kiểm tra một cách cẩn thận là Neville, Dean và Seamus đều ở cả trong phòng giáo viên, tụi nó lặng lẽ đến kí túc xá dành cho con trai.
Harry rút mấy chiếc vớ được cuộn lạ nằm giữa cái vali và lôi ra một cái bình nhỏ xíu, phát ra những tia lửa yếu ớt.
"Được rồi, lại đây," Harry nói, nó giơ cái bình nhỏ lên và sau khi đo kĩ nực thuốc trong bình, nó nuốt cái ực.
"Bồ cảm thấy thế nào" Hermione thì thầm.
Harry không trả lời trong một lúc. Sau đó, một cách chậm chạp nhưng rất rõ ràng, cái cảm giác phấn khởi vô bờ bến đã xuyên xuốt nó; nó cảm thấy nó có thể làm được mọi thứ, tất cả mọi thứ…và việc lấy kí ức của Slughorn dường như không không những có thể thực hiện được mà còn rất dễ dàng…
Nó bắt đầu nhịp chân, cười và đầy tự tin.
"Xuất sắc," nó nói. "Thật sự xuất sắc. Phải…mình sẽ đi xuống gặp bác Hagrid".
"Cái gì?". Ron và hermione kêu lên kinh ngạc.
"Không, Harry - cậu phảI đi gặp Slughorn, nhớ không?" Hermione nói.
"Không," Harry tự tin." Minhg sẽ đến nhà Hagrid, mình có một cảm giác rất tuyệt để đi đến gặp bác ấy."
"Bồ thấy việc chôn một con nhền nhện khổng lồ là tuyệt vời hả?" Ron kinh ngạc.
"Phải" Harry nói, kéo tấm áo khoác tàng hình ra khỏi túi xách của nó."Mình cảm thấy chính là nơi đó, cậu biết điều đó nghĩa là gì không?"
"Không," Ron và Hermione đồng thanh, bây giờ trông tụi nó cực kì hoảng sợ.
"Đây là Felix Felicis , mình nghĩ thế?" Hermione lo lắng, giơ cái bình ra ngoài sáng." Cậu không còn cái bình nào nữa đầy những - Mình không biết -"
"- Chất gây mất trí?" Ron đề nghị, khi Harry vác cái áo choàng qua vai nó.
Harry cười to, và Ron và Hermione trông càng hoảng sợ hơn.
"Tin mình đi" nó nói" Mình biết mình đang làm gì… hoặc ít nhất là như vậy" Nó tự tin bước ra cửa -
Nó kéo tấm áo tàng hình trùm lên đầu và bắt đầu đi ra cầu thang, Ron và Hermione nhanh chóng tiến về phía trước nó. đến cuối cầu thang, Harry nhẹ nhàng luồn ua cánh của mở.
"Này Các cậu đang làm cái trò gì ở trên này với cô ta thế!" Lavender Brown cười ngặt ngẽo, nhìn chằm chằm vào Harry lúc Ron và Hermione cùng nhau hiện ra trong phòng kí túc xá nam. Harry nghe thấy Ron lắp bắp phía sau nó trong khi nó lao nhanh ra khỏi phòng.
Chui qua cái lỗ chân dung trở thành việc dễ dàng, khi nó lại gần đó, Ginny và Dean đã đi qua đó, và Harry chạy lẫn qua tụi nó. Khi nó chạy qua, nó đụng phải Ginny.
"Đừng có xô em, làm ơn. Dean," cô bé nói, nghe như bị quấy rầy ;" Anh lúc nào cũng làm như vây…"
Bức chân dung đã đóng lạI phía sau Harry, nhưng nó cũng nghe thấy Dean bắt bẻ lại… Cảm giác phấn chấn của nó càng tă ng dần, Harry sãi bước về phía lâu đài. Nó không phảI đi rón rén, và cũng không gặp ai trên đường, nhưng điều đó không làm nó ngạc nhiên tí xíu nào cả. BuổI tốI này, nó là ngườI may măn nhất ở Hogwarts.
nó không có ý kiến về việc vì sao nó biết rằng việc đi gặp Hagrid là một điều đúng đắn, Đó là mặc dù thuốc đã chiếu sáng vài bước nó đi lúc này. Nó không thể thấy được đích đến cuốI cùng, nó không thể thấy thấy nơi nào Slughorn đến, nhưng nó biết nó đang đi theo hướng đúng để lấy được kí ức. Khi nó đến đạI sảnh, nó thấy là thầy Flich đã quên khoá cửa trước. Tươi cườI, Harry mở của và hít thở trong cái mùi sạch sẽ của không khí, và # một lúc trước khi đi xuống bậc thang đi vào bóng đêm mờ mịt.
Đó là khi nó đi tới tận những bậc thang cuối cùng bổng chợt nảy lên trong óc nó là sẽ thật là dễ thương nếu nó sẽ mang vài miếng rau trên đường đi của nó tới cho Hagrid. Nó lập tức hướng tới chổ có miếng rau, mà nó đã hài lòng, nhưng cũng không ngạc nhiên lắm, khi tìm thấy giáo sư Slughorn trong một cuộc nói chuyện với giáo sư Sprout. Harry núp sau bức tường bằng đá thấp, cảm thấy như hoà bình với cả thế giới và nó lắng nghe cuộc nói chuyện của họ.
"Tôi cảm ơn bà đã dành thời giờ, Pomona,"slughorn nhã nhặn," Nhiều chuyên gia đồng ý rằng chúng rất hiệu quả nếu được hái vào lúc chạng vạng tối,"
"Ồ, tôi hoàn toàn đồng ý," Giáo sư Sprout nói một cách ấm áp." Như thế này đã đủ chưa?"
"Quá đủ, quá đủ," Slughorn nói, mà Harry thấy, đang ôm một đống cây đầy lá. " Nó sẽ cho vài lá cho mỗI năm thứ ba của ta, và dư một ít nêu ai đó chịu khó hầm thịt chúng…Tốt lắm, chào bà, một lần nữa cảm ơn bà rất nhiều"
Giáo sư Sprout đi vào bóng tốI mịt mờ trên đường về phía nhà kính của mình, và slughorn tiến về nơi mà harry đ ang đứng, tàng hình.
:
Chộp lấy cơ hộI đang hiện ra ngay trước mắt nó, Harry vung tay cởI tấm áo khoác.
"Chào buổI tốI, thưa giáo sư."
"Thề có bộ râu của Merlin, Harry, trò làm tôi giật cả mình," Slughorn nói, # " Làm thế nào trò ra đựoc khỏI lâu đài?"
"Con nghĩ là thầy Filch quên khoá cửa," Harry vui vẽ, và cảm thấy hài lòng khi thấy Slughorn giận dữ,
"Ta sẽ phải báo cáo lại rằng tên này, hắn quan tâm về rác rưỡi nhiều hơn là an ninh cho đúng đắn nếu trò hỏi ta …Nhưng tạI sao trò lạI ra ngoài này, Harry?"
"Vâng, thưa giáo sư, đó là vì bác Hagrid." Harry nói, mà nó biết rằng điều duy nhất nó phải làm lúc này là nói ra sự thật. "Bác ấy đang bị khủng hoảng… Nhưng thầy sẽ không nói ai, phảI không giáo sư? Con không muốn bác ấy gặp rắc rối…"
Sự tò mò của Slughorn rõ ràng đã bị đánh thức, "Ừm, ta không thể hứa điều đó ," ông ta cộc cằn. " Nhưng ta biết rằng Dumbldore tin lão ấy, cho nên ta chắc rằng hắn ra không thể làm điều gì quá sức khủng khiếp…"
"Dạ vâng, đó là một con nhện khổng lồ, bác ấy nuôi nó cả năm… Nó sống trong khu rừng…Nó có thể nói được và đủ thứ hết -"
"Ta nghe đồn rằng hắn có mấy con nhện trong rừng," Slughorn dịu dàng, nhìn ra đống cây đen thui. " Đó là sự thật, phải không?"
"Vâng," Harry nói. " Nhưng đó là một con, Aragog, con duy nhất mà Hagrid có, nó đã chết tốI hôm qua. Bác ấy bị mất tinh thần. Bác ấy cần có bầu bạn khi bác chôn con đó và con nói là con sẽ tới."
"cảm động quá, cảm động quá," Slughorn nói một cách đãng trí, hai con mắt ủ rủ của ông ta tập trung nhìn vào ánh sáng xa x ăm từ túp lều của Hagrid." "Nhưng nọc độc nhện rất là đáng giá… Nếu con vật đó chỉ mới chết thì sức mạnh của nó vẫn chưa mất đi… Dĩ nhiên rồi, ta sẽ không làm điều gì vô tình nếu Hagrid đ ang bị đau khổ… Nhưng nếu không có bất cứ cách nào để kiếm được nó…Ý ta là, hầu như không thể thực hiện được việc lấy nọc độc từ một con nhện nếu nó còn sống…"
Slughorn dường như đang nói chuyện với chính ổng hơn là với Harry. "…thiệt là một sự phí phạm khủng khiếp nếu không lấy đượcnó... một pint sức mạnh đó đáng cả trăm Galleons…Nói thật, tiền lương của ta không nhiều…"
Và bây giờ Harry thấy rõ ràng nó đã làm gì," Vâng," nó nói, với một sự ngập ngừng thuyết phục nhất,"Vâng, nếu thầy muốn đến đó, giáo sư, Hagrid chắc chắn sẽ vui lòng... Cho Argord một cuộc tiễn đưa lưu luyến nhất, thầy biết đó…"
"Phải, dĩ nhiên rồi," Slughorn nói, với sự nhiệt tình bây giờ phát ra từ mắt ông ta yếu ớt. "Ta nói trò rằng, Harry, ta sẽ gặp trò dưới đó với một hoặc hai cái bình… Chúng ta sẽ uống vì con vật dễ sợ đó - Ừm - không được khoẻ mạnh - nhưng chúng ta sẽ tiễn đưa nó với một phong cách khác, đại khái là, vì chỉ một lần nó được chôn. Và ta sẽ thay đổi sự ràng buộc của ta, đây là một chút ít ỏi tình cảm chứa chan của ta cho dip này…"
Ông ta hối hả quay trở lại lâu đài, và Harry đi nhanh tới chổ Hagrid, tự cảm thấy hài lòng.
"Tới rồi à." Hagrid làu bàu, khi oôg ta mở của và thầy Harry hiện ra từ tấm áo khoác tàng hình trước mặt.
"Vâng - mặc dù Ron và Hermione không thể tới," Harry nói, " Bọn họ thực sự lấy làm tiếc"
"Không-không sao… Nó…"
Hagrid nấc một cái thật là vĩ đại, Ông ta đã tự làm một cái găng tay màu đ en mà ở ngoài nhìn giống như miếng giẻ được nhúng vào xi đánh giày, và mắt ông ta sưng húp, đỏ, và c ăng phồng. Harry vỗ nhẹ vào khuỷ tay bác ấy, mà là điểm cao nhất mà nó có thể vươn tới.
"Chúng ta chôn nó ở đâu?" nó hỏi. "Trong rừng hả?"
"ồ, không," Hagrid nói, chùi hai con mắt đang chảy nước ròng ròng xuống giữa áo của mình. " Những con nhện khác không cho ta đến gần mạng lưới của bọn chúng. Nó là mệnh lệnh duy nhất bảo tụi nó không được ăn thịt ta! Con có thể tin điều đó không, Harry?"
"Câu trả lời rất thành thật là "Có"; Harry nói lại với một sự cố gắng thoải mái một cách khó nhọc khi nó và ron đã đến đối mặt với lũ nhện. Tụi nó chắc chắn rõ ràng rằng Aragog là thứ duy nhất mà chặn được chúng trong việc ăn thịt lão Hagrid.
"Chưa bao giờ có nơi nào trong rừng mà ta chưa đến trước đây!" Hagrid nói, lắc lắc cái đầu. " Điều đó không dễ dàng, để cái xác con Aragod ở đây, ta có thể nói với con là - bọn chúng thường ăn thịt xác chết của đồng loại, thấy không… Nhưng ta muốn cho nó một cuộc chôn cất tử tế… một cuộc đưa tiễn thật lưu luyến…"
Ông ta lại nức nỡ lên một lần nữa và Harry lại vỗ vỗ lên khuỷu tay ông ấy, nói rằng ông ta đã làm rất là tôt (mà chất thuốc đó dường như tỏ ý rằng đó là điều phải làm), "Giáo sư Glughorn xuống gặp chúng ta ở đây, bác Hagrid."
"Không có rắc rối gì đấy chứ?" Hagrid nói, trông hoảng sợ. "Con không được ra khỏi lâu đài vào ban đêm, ta biết, đó là lỗi của ta -"
"Không, không, khi thầy ấy nghe những gì con làm, thầy ấy nói là thầy sẽ vui lòng đến và dành sự tôn trọng của thầy ấy tới Aragog," Harry nói.
"Thầy ấy nói là sẽ đến đây để thay đổi một số điều cho phù hợp hơn, con nghĩ là… và thầy ấy nói sẽ mang theo vài cái bình và chúng ta sẽ uống để tưởng nhớ Aragog…"
"Ông ấy làm vậy sao?" Hagrid nói, trông vuèa ngạc nhiên vuèa xúc động." Thật - thật là một người tử tế, quả là,.. Ta thật sự chưa bao giờ nói chuyện với Slughorn trước đây…Đến đây và tiễn đưa Aragog? Hic, nó sẽ thích điều đó, Aragog sẽ…"
:
Harry nghĩ một cách riêng tư là Aragog sẽ thích Slughorn nhiều về phần thịt của Slughorn mà nó có thể ăn được, nhưng nó chỉ đơn thuần đi tới phía sau cửa sổ của túp lều của lão Hagrid, khi nó thấy con nhện khủng khiếp đầy lông là nằm chết ở ngoài, những cái chân rối vào nhau và lộn xộn.
" Chúng ta sẽ chôn nó ở đây, bác Hagrid, trong vườn hả?"
"Ta nghĩ là ở phía bên kia mấy cây bí ngô," lão Hagrid nói trong tiếng ngẹt. " Ta đã đào sẵn - con biết đấy - cái mồ. Ta chỉ nghĩ là chúng ta sẽ nói vài điều tốt về nó - những kĩ niêm vui vẽ, con biết đấy -"
Giọng lão run run và bị bể. Cửa mở và lão quay sang trả lời nó, thổi cái mùi từ chiếc khăn tay vĩ đại lốm đốm dơ của lão. Slughorn đã lật đật đứng chổ cửa, trên tay kẹp mấy cái bình, và khoác một cái cà vạt màu đ en sẫm.
"Hagrid," ông ta nói giọng nghiêm trang."Rất lấy làm tiếc về sự mất mát của ông."
"Ngài thật là tử tế," Hagrid nói." Cám ơn rất nhiều, và cảm ơn vì đã không nhốt Harry…"
"Một đêm buồn bã, buồn bã…Con vật đáng thương đó đâu rồi?"
"Ngoài kia", Hagrid nói trong tiếng lắc."Chúng ta - chúng ta sẽ làm nó chứ?"
Ba bọn họ bước trở ra ngoài vườn. Mặt trăng vẫn sáng lấp lánh xuyên qua những tán cây, và những tia sáng đó trộn lẫn với ánh sáng từ cửa sổ của Hagrid soi sáng cái xác con Aragog đang nằm cạnh cái hố thiệt bự bên cạnh một cái ụ đất cao mười foot.
"Th ật l ộng l ẫy," Glugh orn n ói, đi t ới ch ổ c ái đ ầu con nhe ệnh, n ơi m à t ám con m ắt tr ắng d ã đang nh ìn ch ằm ch ằm m ột c ách v ô h ồn l ên tr ời v à hai c ái c àng kh ổng l ồ, cong queo, b ất đ ộng, trong ánh tr ăng. Ê á ch ết tui
"Thật lộng lấy" Slughorn nói, đi tới chổ cái đầu con nhệnh, nơi mà tám con mắt đang nhìn chằm chằm một cách vô hồn lên trời và hai cái càng khổng lồ, cong queo, nằm bất động dưới ánh trăng. Harry nghĩ là nó có thể nghe đựoc tiếng kêu leng keng phát ra từ mấy cái bình khi Slughorn đến chỗ mấy cái càng, nhìn như là đang khám xét cái đầu tóc của nó.
"Không ai có thể hiểu được chúng đẹp như thế nào" Hagrid nói khi Slughorn quay trở lạI, nước mắt lão chảy ra từ hai khoé mắt. " Tôi không biết là ngài cũng quan tâm đến một sinh vật như là Aragog, Horace à."
"Quan tâm? Lạy chúa Hagrid, tôi tôn sùng chúng!" Slughorn nói, bước lạI gần từ cái xác. Harry thấy những tia sáng lấp lánh của cái bình hiện ra bên dướI tấm áo khoác của ông. Harry nghĩ, chùi hai mắt nó một lần nữa, là không có gì cần phảI nói."Bây giờ…chúng ta có thể bắt đầu việc chôn cất được chưa?"
Hagrid gật đầu và đi theo. Lão cố nhấc con nhện bự chảng lên tay mình, và vớI một tiếng lầm bầm lơn, lão lăn nó xuống cái hố đen, làm nó rớt xuống giữa hố kêu một cái uỵch thiệt là dữ dội. Hagrid bắt đầu khóc một lần nữa.
"Dĩ nhiên rồI, thật khó cho ông, ngườI biết nó rõ hơn ai hết." Slughorn nói, ngườI mà cũng giống như Hary, là không thể vớI tớI khuỷ tay của Hagrid, nhưng cũng vỗ nhẹ vào nó một cái giống như Harry đã làm.
" Ta cũng có một vài lờI"
Ông ta hẳn phải lấy đựoc nhiều nọc độc chất lượng xịn từ con Aragog, hary nghĩ vậy, và dành cho Slughorn một nụ cười ngớ ngẫn khi ông ta bước xuống cạnh cái hố và nói, trong sự chậm chạp, với một cái giọng uy nghi " Tạm biệt, Aragog, vua của loài nhện, người bạn trung thành mà ta sẽ không quên. Dù xác ngươi có bị thối rữa, thì linh hồn mi vẫn tồn tại trên những cái mạng nhện nằm yên tĩnh trong khu rừng, nhà của mi. Và con cháu của mi sẽ sống sung túc và những người bạn của mi sẽ tìm thấy niềm an ủi đối với sự mất mát của họ."
"Siệt…siệt là… đẹp." Hagrid tru lên, lão sụn xuống đống phân và khóc to hơn bao giờ hết.
"Đây, đây" Slughorn nói, vẫy đũa phép của mình đến nỗI đống đất khổng lồ đó nẩy lên cao và rớt xuống ke^u cái rầm, lên trên con nhện chết, tạo thành một cái mộ trơn nhẵn. " Hãy vô trong này và uống đi..trèo lên đây"
Bọn họ đặt Hagrid xuống ghế cạnh cái bàn. Con Fang, nãy giờ vẫn trốn trong cái thúng trong suốt quá trình chôn, bây giờ nhẹ nhàng đến chỗ bọn họ và rúc mạnh cái đầu vào lòng Harry như nó vẫn thường làm, Slughorn mở một cái bình rượu mà ông mang theo.

1 | 2 | 3 | 4 | 5 | 6 | 7 | 8 | 9 | 10 | 11 | 12 | 13 | 14 | 15 | 16 | 17 | 18 | 19 | 20 | 21 | 22 | 23 | 24 | 25 | 26 | 27 | 28 | 29 | 30 |
Đã được xem 91045 lần
Sưu tầm bởi: Camchuong
Cập nhật ngày 09/08/2007


CẢM NHẬN
Chưa có cảm nhận nào đc viết cho bài này!
TÌM KIẾM

Search
« Tìm nâng cao »
TIÊU ĐIỂM
Harry Potter và Chiếc Cốc Lửa (Harry Potter - phần 4)
Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng
Harry Potter và các Thánh Tích của Tử Thần
Harry Potter và Tên Tù Nhân Ngục Azkaban (Harry Potter - phần 3)
Hừng đông
Harry Potter và Hoàng tử lai
Harry Potter Và Phòng Chứa Bí Mật (Harry Potter - Phần 2)
Chạng Vạng - Stephenie Meyer
Harry Potter và hòn đá phù thuỷ
Nhật thực
SÔI ĐỘNG NHẤT
Lần gặp đầu tiên
Lần gặp đầu tiên
Em mất anh, mãi mãi mất anh!
Ý nghĩa của hoa hồng xanh
Gửi Lại Chút Yêu Thương
Tự tình....
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
Mưa Trên Đảo Nhỏ
LIÊN KẾT WEB
Game Online
Học thiết kế web
Xem phim - Nghe nhạc
Nhạc Flash
Truyện Tranh
Avatars
Chat trên web
NHÀ TÀI TRỢ
 
Thung lũng Hoa Hồng - Mảnh đất của TÌNH YÊU - Diễn đàn TÌNH YÊU lớn nhất Việt Nam- Love Land - Informatics - Relax worlds
Tình Yêu | Tin Học | Giải Trí | Ngoại ngữ | Nghe nhạc | Xem phim | Flash games | Truyện tranh | Thế giới avatars | 15 phút chia sẻ | Lưu bút
Copyright © 2005 Thung Lũng Hoa Hồng. - All rights reserved. Designed and Coded by Thành Nha