:: Trang Chủ
» Lưu Bút
» Diễn Đàn
» Chơi games
» Nghe nhạc
» Xem phim
» Truyện tranh
» Avatars
» Phòng Tranh

Thơ Tình
Truyện Tình
Vườn tình yêu
Nghệ Thuật Sống
Danh ngôn tình yêu

Tin căn bản
Mẹo vặt
Đồ họa
Kho Download

Học tiếng Anh
Học tiếng Hàn
Học tiếng Hoa

T==============T
ID:  PASS:  
» Quên mật khẩu   » Đăng ký tài khoản mới
Hỏi và đáp
Hôm nay,  
TRANG CHỦ
Lưu bút
Tình yêu
Diễn đàn
Nghe nhạc
Xem phim
Chơi game
Phòng tranh
Quy định
Hỏi đáp
Tình Yêu
Thơ Tình
Truyện Tình
Nghệ Thuật Sống
Vườn Tình Yêu
Tâm Hồn Cao Thượng
Tin Học
Tin Căn Bản
Mẹo Vặt
Đồ Họa
Internet - Web
Kho Download
IT 360°
Giải Trí
Danh Ngôn
Thơ Thẩn
Truyện Cười
Truyện Ngắn
Truyện Ngụ Ngôn
Truyện Truyền Thuyết
Cổ tích - Sự tích
Thế giới games
Học Ngoại Ngữ
Tiếng Anh
Tiếng Hàn
Tiếng Hoa
English audio
English story
Học qua bài hát
Văn phạm tiếng Anh
Kỷ niệm áo trắng
Người thầy
Thơ áo trắng
Kỷ niệm không phai
LIÊN KẾT
Truyện Ngắn

Harry Potter và các Thánh Tích của Tử Thần

        Tác giả: J.K. Rowling

Chương I: Chúa Tể Tung Hoành

Dịch bởi LeoPham NKTP và Minh Lết. Editted by Mr. Pad

Hai người đàn ông hiện ra từ vô định, đứng cách nhau không xa trong một con hẻm nhỏ sáng lờ mờ dưới ánh trăng. Trong một vài giây họ đứng lặng yên, đũa phép chỉ vào ngực đối phương; và rồi, nhận ra người còn lại, họ thu cây đũa phép về phía dưới chiếc áo chùng và cùng rảo bước đi về một hướng.

 

Chương XVIII: Cuộc đời của Albus Dumbledore
Translated by Lang Lee. Editted by He-Who-Must-Not-Be-Named.

Mặt trời đang dần nhô lên: Cả bầu không gian khoáng đãng không màu bao phủ lên nó, dường như chẳng mảy may đếm xỉa đến nó và nỗi đau của nó. Harry ngồi xuống ở cửa lều và hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành. Chỉ đơn giản việc vẫn còn sống để có thể ngồi ngắm bình minh lấp lánh sau những ngọn đồi tuyết hẳn cũng đã là một trong những điều quý báu nhất trên thế gian này, thế mà nó không tài nào thưởng thức được. Các giác quan của nó dường như đã hoàn toàn bị tê liệt sau thảm họa chiếc đũa phép. Nó đưa mắt nhìn thung lũng xa xăm đang cuộn mình dưới tấm mền tuyết, đây đó âm vang trong sự im ắng lấp lánh là tiếng chuông nhà thờ ngân nga.

Một cách vô thức, nó bấu mấy ngón tay vào cánh tay, như thể đang cố gắng chịu đựng một cơn đau thể xác. Nó đã phải đổ máu nhiều lần hơn nó có thể nhớ; nó từng một lần mất hết xương của cánh tay phải, chuyến đi này cũng đã để lại cho nó thêm vết phỏng trên ngực và vết cắn trên cánh tay, thêm vào với vết thẹo sẵn có trên trán và mu bàn tay, nhưng chưa bao giờ, cho đến lúc này đây, nó lại cảm thấy kiệt quệ như vậy, yếu ớt và trần trụi, như thể quyền năng phép thuật lớn nhất của nó đã bị tước đi. Nó biết chính xác Hermione sẽ nói gì khi nó đề cập chuyện này: đũa phép chỉ có quyền năng bằng với người phù thủy. Nhưng cô đã sai, trường hợp của nó hoàn toàn khác hẳn. Cô ấy đâu có cảm giác được lúc chiếc đũa phép của nó xoay tròn như kim la bàn và bắn những tia phép vàng óng về phía kẻ địch. Nó đã mất đi sự bảo vệ của lõi song sinh, và giờ đây khi điều kỳ diệu đó đã hoàn toàn mất đi, nó mới cảm thấy bấy lâu nay nó đã trông cậy vào sự bảo vệ này nhiều đến dường nào.

Nó rút hai mảnh của cây đũa phép ra khỏi túi, và không dám đưa mắt nhìn, nhét ngay vào chiếc túi của Hagrid đang đeo quanh cổ. Chiếc túi giờ đây đã quá đầy những đồ vật gãy vỡ và vô dụng nên có vẻ không nhét thêm được nữa. Tay Harry khẽ chạm vào quả Snitch qua lớp túi da và trong thoáng chốc nó phải cố kiềm chế không vứt quả bóng đi. Bất khả xâm phạm, không hề hữu ích, hoàn toàn vô dụng, như mọi thứ khác mà thầy Dumbledore đã để lại —

Và cơn giận dữ của nó đối với thầy Dumbledore chợt tuôn trào như dung nham núi lửa, thiêu cháy tâm can của nó, đốt sạch mọi cảm xúc khác. Trong nỗi tuyệt vọng vô cùng, bọn nó đã tự cố thuyết phục bản thân rằng Thung lũng Godric sẽ có câu trả lời, rằng nơi đó là một phần của con đường bí mật mà thầy Dumbledore đã vạch ra: nhưng nào có con đường gì, nào có bản đồ gì. Thầy Dumbledore hoàn toàn để bọn nó lần mò trong bóng tối, vật lộn với những nỗi kinh hoàng mà bọn chúng chưa từng biết và chưa từng mơ thấy, đơn độc và không ai giúp đỡ. Chẳng có việc gì được giải thích rõ ràng, chẳng có vật gì được giao lại dễ dàng, bọn nó chẳng có thanh kiếm, và giờ đây, Harry còn chẳng có cả đũa phép. Và nó đã đánh rơi bức hình của tên trộm, giờ hẳn sẽ dễ dàng hơn cho Voldemort khám phá ra tên trộm ấy là ai…

Giờ thì Voldemort đã có đầy đủ mọi thông tin…

“Harry à?”

Hermione trông có vẻ lấm lét, như thể sợ nó sẽ yểm bùa cô với chính đũa phép của cô. Khuôn mặt vẫn còn ràn rụa nước mắt, cô rón rén ngồi xuống cạnh nó, hai tách trà run run trong tay cô và dưới cánh tay cô có vật gì đó cồng kềnh…

“Cám ơn cậu,” Harry vừa nói vừa đón lấy một tách trà.

“Cậu có sẵn lòng nói chuyện với mình một chút chứ?”

“Dĩ nhiên,” Harry đáp, cố tránh không làm tổn thương Hermione thêm nữa.

“Harry, cậu đã muốn biết người trong bức hình là ai. Ừm… mình có được quyển sách đây.”

Cô rụt rè đặt quyển sách vào lòng nó, một bản mới nguyên “Cuộc đời và Dối trá của Albus Dumbledore”

“Ở đâu — làm thế nào — ?”

“Nó ở trong phòng khách của bà Bathilda, có ai đã bỏ nó ở đó — với miếng tin nhắn này ló ra bên trên.”

Hermione đọc to mấy dòng chữ sắc nhọn viết bằng mực xanh lá.

“‘Gửi cô Bally, cám ơn cô vì đã giúp đỡ. Đây là một bản của quyển sách, hi vọng cô sẽ thích nó. Cô đã kể mọi việc, mặc dù cô không nhớ là mình đã làm vậy. Rita.’ Mình cho là quyển sách đến lúc bà Bathilda vẫn còn sống, nhưng chắc bà không khỏe để đọc nó.”

“Ừm, chắc là vậy.”

Harry nhìn xuống khuôn mặt của thầy Dumbledore và cảm thấy một niềm vui man dại dâng trào: Giờ đây nó sẽ được biết hết mọi điều mà thầy Dumbledore luôn cho là không đáng để kể cho nó nghe, dù thầy có muốn hay không.

“Cậu vẫn còn rất giận mình đúng không?” Hermione nói; Harry ngước lên bắt gặp những giọt nước mắt nóng hổi lại tiếp tục tuôn trào và biết cơn giận của nó lộ rõ ra trên mặt.

“Không,” Harry khẽ nói, “Không đâu Hermione, mình biết nó là một tai nạn thôi. Cậu đã cố gắng giúp bọn mình trốn thoát và cậu thật cừ khôi đấy chứ. Chắc mình đã chết rồi nếu không có cậu đến cứu.”

Nó cố cười đáp lại nụ cười ràn rụa nước mắt của cô, rồi tiếp tục chú ý đến quyển sách. Gáy sách vẫn còn cứng nguyên, chắc là chưa hề có ai mở ra. Nó lật nhanh mấy trang sách, chủ tâm tìm bức hình. Nó tìm ra bức hình dường như ngay tức khắc, cậu trai Dumbledore và người bạn sáng láng đang cười vang sau một câu chuyện vui xưa cũ nào đó. Harry đưa mắt xuống nhìn dòng chú thích.

“Albus Dumbledore, không lâu sau khi mẹ ông qua đời,

Với người bạn là Gellert Grindelwald.”

Harry há hốc ở mấy chữ cuối trong một lúc lâu. Grindelwald. Người bạn là Grindelwald. Nó quay sang nhìn Hermione có vẻ đang rất trầm ngâm như chưa thể tin nổi mắt mình. Cô chậm rãi ngước nhìn Harry.

“Grindelwald!”

Bỏ qua mấy tấm hình còn lại, Harry đưa mắt tìm cái tên đầy tai ương này trong những trang lân cận. Không lâu sau nó đã tìm ra và bắt đầu đọc ngấu nghiến, nhưng hoàn toàn không hiểu: Cần phải đọc lại trước đó thêm một chút mới rõ được ngọn ngành, và cuối cùng nó thấy mình đang ở đầu một chương có tựa là “Lợi ích của đa số.” (The Greater Good) Nó và Hermione bắt đầu cùng nhau đọc:

Giờ đây khi sắp đến sinh nhật thứ 18, Dumbledore rời trường Hogwarts với một hào quang rực rỡ — Thủ lĩnh Nam sinh (Head Boy - theo đề nghị của bạn aq), Huynh Trưởng (Prefect), Giải thưởng Barnabus Finkley cho Niệm phép Xuất sắc (Barnabus Finkley Prize for Exceptional Spell-Casting), Đại biểu Thanh niên Anh quốc tham dự Hội đồng pháp sư quốc tế Wizengamot, Huy chương vàng vì có Đóng góp Đột phá cho Hội thảo Giả kim Quốc tế ở Cairo. Dumbledore dự định kế tiếp sẽ thực hiện một chuyến Du hành Vĩ đại (Grand Tour) với Elphias “Dogbreath” Doge [”Dogbreath” chắc là biệt hiệu, giống “Mad-Eye” Moody = Moody “Mắt Điên”, nhưng mà ở đây dịch sao giờ?], người bạn nối khố tận tụy tuy có hơi đần độn mà ông đã thu nạp lúc vào trường.

Hai chàng trai trẻ đang trú tại quán Cái Vạc Lủng (Leaky Cauldron) ở Luân Đôn (London), chuẩn bị khởi hành đi Hy Lạp vào sáng hôm sau thì một con cú xuất hiện mang theo tin dữ về cái chết của mẹ Dumbledore. “Dogbreath” Doge, người đã từ chối trả lời phỏng vấn của tôi, đã có đăng tải đại chúng những cảm nhận sướt mướt của ông về biến cố xảy ra sau đó. Ông cho rằng cái chết của bà Kendra là một cú sốc bi kịch, và quyết định từ bỏ chuyến du hành của Dumbledore là một hành động hi sinh cao thượng.

Dĩ nhiên Dumbledore quay về Thung lũng Godric ngay lập tức, được cho là sẽ “chăm sóc” người em trai và em gái. Nhưng thực sự thì ông chăm sóc họ được bao nhiêu?

“Tên Aberforth là một tên tâm thần,” Enid Smeek, gia đình lúc đó cũng sống ở ngoại ô Thung lũng Godric, phát biểu, “suốt ngày chạy rông. Dĩ nhiên với hoàn cảnh gia đình cha mẹ như thế thì ai mà không thương và thông cảm, mỗi tội nó cứ hay ném phân dê vào đầu tôi. Tôi không nghĩ Albus lại bận tâm, vì có thấy hai người cạnh nhau bao giờ.”

Vậy thì Albus Dumbledore đang làm gì nếu không lo dạy dỗ đứa em trai rồ dại? Dường như câu trả lời chính là tiếp tục đảm bảo việc giam cầm người em gái. Vì dù rằng kẻ quản ngục thứ nhất đã chết đi nhưng tình cảnh thê lương của Ariana Dumbledore chẳng có gì thay đổi. Sự tồn tại kín đáo của cô gái chỉ được tiếp tục duy trì với số ít ỏi người ngoài, chẳng hạn như “Dogbreath” Doge” bằng câu chuyện “sức khỏe kém”.

Một người bạn cả tin khác của gia đình này là bà Bathilda Bagshot, nhà sử học phép thuật lừng danh đã sống ở Thung lũng Godric trong nhiều năm. Dĩ nhiên bà Kendra lúc đầu đã cương quyết cự tuyệt qua lại với bà Bathilda khi bà này định đến thăm hỏi gia đình vừa dọn đến sống trong vùng. Tuy nhiên vài năm sau, bà Bathilda đã gửi thư cú cho Dumbledore ở trường Hogwarts để bày tỏ sự ấn tượng thích thú với bài viết của ông về biến hình xuyên giống loài (trans-species transformation) đăng trên tờ Biến hình Thời nay (Transfiguration Today). Sự tiếp xúc đầu tiên này đã đưa đến mối quen biết với cả gia đình Dumbledore. Lúc bà Kendra qua đời, bà Bathilda là người duy nhất ở Thung lũng Godric có giao thiệp với mẹ của Dumbledore.

Thật không may, sự tinh anh của bà Bathilda trong quãng đầu cuộc đời giờ như đã lu mờ ít nhiều. “Lửa vẫn cháy nhưng vạc đã cạn,” theo như cách nói của Ivor Dillonsby, hay phàm tục hơn theo lời Enid Smeek, “Bà ta hoàn toàn mất trí.” [dịch thoát: “She’s nutty as squirrel poo” => Tác giả J.K. Rowling chơi chữ: “nutty” có nghĩa là “khùng điên”, nhưng cũng có thể hiểu là nhiều chất hạch từ quả “nut” vốn là thức ăn của “con sóc - squirrel” nên “phân - poo” của nó phải đầy chất “nut” => một so sánh hơi “bốc mùi” nhưng thú vị.] Tuy vậy, với những biện pháp nghiệp vụ đã được kiểm nghiệm và chứng minh, tôi đã có thể rút trích ra đa số cốt lõi của những sự kiện để xâu kết lại thành câu chuyện xôn xao dư luận này.

Giống như toàn bộ cộng đồng phù thủy, bà Bathilda cho rằng cái chết yểu mệnh của bà Kendra là do bùa bị phản ngược (backfiring charm), một câu chuyện được Albus và Aberforth lặp đi lặp lại trong nhiều năm sau đó. Bà Bathilda cũng nói như vẹt về tình cảnh của Ariana, nhận xét cô bé có vẻ “yếu đuối” và “mong manh”. Tuy nhiên trong một chủ đề khác, bà Bathilda đã xứng đáng với công sức mà tôi bỏ ra để pha chế thuốc Nói thật (Veritaserum), vì bà, duy nhất một mình bà, là người biết rõ về bí mật được giấu kín nhất suốt cuộc đời của Albus Dumbledore. Giờ đây lần đầu tiên được công bố, nó sẽ thách thức mọi điều mà những người thần tượng Dumbledore luôn tin tưởng: sự căm ghét dành cho Phép thuật Hắc ám, sự phản đối việc đàn áp người Muggle, và thậm chí cả sự tận tụy của ông dành cho gia đình.

Vào đúng cái mùa hè định mệnh mà Dumbledore trở về Thung lũng Godric trong tình cảnh một cô nhi và trọng trách chủ gia đình, Bathilda Bagshot cũng đón một đứa cháu đến chơi là Gellert Grindelwald.

Cái tên Grindelwald thì quả quá khét tiếng rồi: trong danh sách Những phù thủy hắc ám nguy hiểm nhất của mọi thời đại (Most Dangerous Dark Wizards of All Time), hắn chỉ mất đi vị trí đứng đầu vì sự xuất hiện của Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy sau một thế hệ và đoạt lấy vương miện của hắn. Không vì lẽ Grindelwald chưa bao giờ mở rộng chiến dịch khủng bố của hắn đến nước Anh mà chi tiết về quá trình vươn đến đỉnh cao quyền lực của hắn lại không được biết đến rộng rãi ở nơi đây.

Được giáo dục tại trường Durmstrang, một trường lúc bấy giờ vẫn còn tai tiếng là quá dung túng Phép thuật Hắc ám, Grindelwald cũng đã chứng tỏ sự vượt trội từ rất sớm như Dumbledore của chúng ta. Nhưng thay vì tập trung khả năng của mình vào những giải thưởng và danh hiệu thì Grindelwald lại chọn một lối đi khác. Lúc hắn 16 tuổi, ngay cả trường Durmstrang cũng không tài nào làm ngơ trước những thí nghiệm méo mó của hắn và đã đuổi hắn đi.

Cho đến lúc này, những gì diễn ra sau đó chỉ được ghi nhận là “hắn đi chu du vài tháng”. Giờ đây sự thật được tiết lộ là hắn đã quyết định đến thăm bà cô của mình ở Thung lũng Godric, và chính tại nơi đó, dù rằng nhiều người sẽ vô cùng choáng váng khi biết được điều này, nhưng sự thật là hắn đã kết giao thân hữu với không ai khác ngoài Albus Dumbledore.

“Đối với tôi nó luôn là một cậu bé đáng yêu,” Bathilda lảm nhảm, “dù cho sau đó nó có trở thành gì đi nữa. Dĩ nhiên tôi giới thiệu nó với cậu Albus đáng thương lúc này thiếu vắng tình bạn đồng trang lứa. Thế là hai đứa nó khắng khít ngay lập tức.”

Rõ ràng là như vậy. Bà Bathilda đã cho tôi xem một lá thư được bà lưu giữ, vốn do Albus Dumbledore gửi cho Gellert Grindelwald vào lúc giữa đêm khuya.

“Đúng vậy, dù cho đã ở bên nhau cả ngày để thảo luận — hai đứa bé thông minh đó, chúng hợp nhau như vạc đun trên bếp lửa — thỉnh thoảng tôi lại nghe tiếng cú cào cửa sổ phòng ngủ thằng Grindelwald để đưa thư cho Albus! Nó vừa nghĩ ra ý tưởng hay ho gì đó và nó muốn cho Gellert biết ngay lập tức!”

Thế những ý tưởng hay ho này là gì? Dù cho người hâm mộ Albus Dumbledore có choáng váng đến mức nào thì sau đây là nội dung ý tưởng của người hùng 17 tuổi gửi cho cậu bạn tri kỷ mới quen. (Bản gốc của lá thư được chụp lại ở trang 463.)

Gellert thân —

Quan điểm của cậu về sự thống trị của cộng đồng phù thủy là hoàn toàn vì LỢI ÍCH CỦA DÂN MUGGLE — mình nghĩ đây chính là điểm cốt yếu. Đúng là chúng ta đã được ban cho quyền năng và quyền năng đó giúp ta có khả năng thống trị, nhưng kèm theo đó còn là trách nhiệm của ta đối với giai cấp bị trị. Chúng ta phải nhấn mạnh điểm này để nó trở thành nền tảng cho mọi lý luận. Bất kỳ lúc nào khi bị phản bác, chắc hẳn là chúng ta sẽ bị như vậy, thì đây sẽ là cơ sở cho mọi biện luận. Chúng ta nắm lấy quyền thống trị hoàn toàn là VÌ LỢI ÍCH CỦA ĐA SỐ (FOR THE GREATER GOOD). Và phát triển từ đây, khi chúng ta gặp phản kháng, ta sẽ chỉ sử dụng vũ lực khi thật sự cần thiết và không hơn nữa. (Đây chính là sai lầm cậu đã mắc phải ở Durmstrang! Nhưng mình không phàn nàn gì, vì nếu cậu không bị đuổi thì làm sao bọn mình lại có thể gặp nhau.)

Albus

Dù cho người hâm mộ Albus Dumbledore có ngạc nhiên hay kinh hoàng đến mức nào thì chính lá thư này đã xây dựng nền tảng cho Đạo luật Bảo mật (Statute of Secrecy) và thiết lập sự thống trị của giới Phù thủy đối với người Muggle. Quả là một đòn đau cho những ai bấy lâu cứ khắc họa hình tượng Dumbledore như nhà vô địch vĩ đại nhất của lớp người gốc Muggle! Những bài diễn văn cổ động cho quyền lợi người Muggle chợt trở nên rỗng tuếch làm sao khi bằng chứng mới này được phơi bày ra ánh sáng! Albus Dumbledore chợt lộ rõ bộ mặt đê tiện khi cứ mải lo bận bịu xây dựng mưu đồ vươn lên quyền lực trong lúc đáng lẽ phải than khóc cho mẹ và chăm sóc cho em!

Chắc chắn những người cố níu kéo chống đỡ cho Dumbledore khi tượng đài của hắn đang sụp đổ sẽ nhỏ nhẻ rằng dù sao thì ông ấy cũng đâu có thực hiện kế hoạch này, rằng chắc ông đã hồi tâm chuyển ý, cải tà quy chính. Nhưng tiếc thay sự thật lại càng đáng sửng sốt hơn!

Tình bạn bất ngờ và vĩ đại này kéo dài được gần hai tháng thì Dumbledore và Grindelwald chia tay, không bao giờ gặp lại nhau nữa cho đến ngày diễn ra trận quyết đấu huyền thoại giữa hai người (xem chương 22 để biết thêm). Điều gì đã gây ra sự đổ vỡ này? Phải chăng Dumbledore đã suy nghĩ lại? Phải chăng hắn bảo Grindelwald rằng hắn không muốn tham gia vào kế hoạch này nữa? Trời ạ, làm gì có.

“Tôi nghĩ chính việc Ariana nhỏ bé đáng thương đang hấp hối đã gây ra điều này.” Bathilda nói. “Quả là một cú sốc kinh hoàng. Gellert đã ở bên nhà đó lúc mọi việc xảy ra, và nó trở về mình mẩy run lập cập, rồi bảo tôi là cần phải đi ngay ngày hôm sau. Hoàn toàn suy sụy, cô biết đấy. Vậy là tôi chuẩn bị một cái Khóa cảng (Portkey) và đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy nó.”

“Albus hoàn toàn mất tự chủ sau cái chết của Ariana. Thật quá khủng khiếp cho hai anh em nhà họ. Mất hết người thân và chỉ còn có nhau. Cũng dễ hiểu khi người ta thiếu kiềm chế. Aberforth đổ lỗi cho Albus, cô biết đấy, cũng là lẽ thường trong những lúc tồi tệ như vậy. Nhưng Aberforth như nổi khùng lên, thật tội cho nó. Nhưng mà nói sao thì sao, đấm gãy mũi Dumbledore ngay tại tang lễ thì hết chỗ nói. Chắc Kendra cũng khó sống nổi khi thấy hai đứa con trai đánh nhau ngay bên xác em mình. Thật tiếc Gellert không ở lại được để dự tang lễ… Ít ra chắc nó cũng an ủi Albus phần nào…

Vụ ẩu đả ngay cạnh quan tài này, vốn chỉ được rất ít người đến tham dự tang lễ chứng kiến, đã đặt ra nhiều câu hỏi. Chính xác thì vì lý do gì mà Aberforth Dumbledore lại đi đổ lỗi cho Albus về cái chết của cô em gái? Có đúng như “Batty” [Bathilda?] nhận xét là do cảm xúc bộc phát? Hay có một lý do xác đáng cụ thể hơn giải thích cho cơn giận của Aberforth? Grindelwald, vốn bị đuổi học vì đã thực hiện những vụ tấn công làm nguy hiểm đến tính mạng của bạn học, đã bỏ chạy khỏi nước Anh chỉ vài giờ sau khi cô bé qua đời, và Albus (vì xấu hổ hay vì sợ?) không bao giờ dám gặp lại hắn, cho đến khi bắt buộc phải làm vậy dưới sự khẩn nài của Cộng đồng Phù thủy.

Cả Dumbledore lẫn Grindelwald đều không mảy may đề cập gì về tình bạn ngắn ngủi này trong suốt quãng đời còn lại của hai người. Tuy nhiên, không nghi ngờ gì về việc Dumbledore đã cố tình trì hoãn, suốt năm năm đầy những biến động, chết chóc và mất tích, trước khi tấn công Gellert Grindelwald. Phải chăng Dumbledore còn vướng víu tình cảm hay sợ bị bại lộ quan hệ bạn bè với Grindelwald nên đã chần chừ? Và phải chăng Dumbledore đã phải miễn cưỡng ra tay bắt giữ người mà hắn đã vô cùng vui sướng khi được làm quen?

Và cô bé Ariana bí ẩn đã qua đời như thế nào? Phải chăng cô vô tình trở thành nạn nhân của một Nghi thức Hắc ám nào đó? Phải chăng cô đã vô tình khám phá ra điều gì khi hai chàng trai trẻ nọ thực tập chuẩn bị cho vinh quang và quyền lực? Có lẽ nào Ariana Dumbledore là người đầu tiên phải hi sinh vì “Lợi ích của đa số”?

Chương sách kết thúc ở đây và Harry ngước lên. Hermione đã đọc xong trước nó. Cô chợt giật quyển sách khỏi tay nó, tỏ ra hoảng hốt vì biểu hiện của nó, và vội đóng quyển sách lại mà không dám nhìn, như thể muốn giấu đi thứ gì đó đáng khinh.

“Harry — “

Nhưng nó lắc đầu. Chút niềm tin trong nó hoàn toàn sụp đổ; chính xác những gì nó cảm thấy lúc Ron bỏ đi. Nó đã tin tưởng thầy Dumbledore, tin tưởng thầy chính là hiện thân của nhân hậu và thông thái. Tất cả giờ chỉ là tro bụi: Nó còn mất thêm những gì nữa? Ron, thầy Dumbledore, chiếc đũa phép phượng hoàng…

“Harry.” Dường như cô nghe được những suy nghĩ của nó. “Nghe mình này. Những gì bọn mình đọc chẳng hay tí nào.”

“Ừ, đúng vậy — “

“Harry à, đừng quên đây là những gì do mụ Rita Skeeter viết!”

“Cậu có đọc bức thư gửi cho Grindelwald chứ?”

“À, ừ — có.” Cô ngập ngừng, tỏ ra bực bội, khum hai bàn tay lạnh ngắt quanh tách trà. “Mình nghĩ đó là phần tệ nhất. Mình cho là bà Bathilda chỉ tưởng hai người nói suông, nhưng “Vì lợi ích của đa số” đã trở thành khẩu hiệu của Grindelwald, biện minh cho mọi tội ác mà hắn gây ra sau đó. Và… từ những gì chúng ta vừa đọc… có vẻ như là thầy Dumbledore đã góp ý tưởng này cho hắn. Người ta nói “Vì lợi ích của đa số” thậm chí còn được khắc trên cổng vào Nurmengard.”

“Nurmengard là gì?”

“Đó là nhà tù do chính Grindelwald xây nên để giam cầm những người chống đối. Rốt cuộc hắn cũng trả giá ở ngay chính nhà ngục đó, sau khi thầy Dumbledore bắt giữ hắn. Nhưng dù sao… cũng thật tồi tệ… khi biết chính ý tưởng của thầy Dumbledore đã giúp Grindelwald vươn lên quyền lực. Nhưng mặt khác thì cả mụ Rita cũng đâu có chối bỏ được rằng hai người chỉ quen nhau có một hai tháng trong một kỳ nghỉ hè, và rồi lúc đó họ còn quá trẻ… lại còn…”

“Mình biết cậu sẽ nói vậy,” Harry đáp. Nó không muốn trút cơn giận lên cô, nhưng thật khó mà giữ cho giọng nó được bình tĩnh. “Mình biết cậu sẽ nói ‘Họ còn trẻ.’ Nhưng họ cũng bằng tuổi chúng ta thôi mà. Bọn mình thì ở đây, lo chiến đấu chống lại Phép thuật Hắc ám, còn ông ấy thì sao? Rúc rích với một người bạn mới, cùng nhau ôm ấp mưu đồ vươn lên thống trị dân Muggle.”

Nó không thể kiềm chế thêm lâu nữa: nó đứng dậy, đi đi lại lại, cố xua bớt cơn giận.

“Mình không hề có ý bênh vực những gì thầy Dumbledore đã viết,” Hermione nói, “mấy cái thứ rác rưởi ‘quyền thống trị’ (’right to rule’), tất cả đều là ‘Phép thuật là Quyền lực’ (Magic is Might) mà thôi. Nhưng cậu nghĩ đi, mẹ thầy vừa qua đời, thầy phải ở chết dí một mình trong nhà…”

“Một mình sao? Ông ấy không có một mình! Ông ấy có người em trai và em gái, người em gái Squib [sinh ra trong gia đình phép thuật nhưng không thể thi triển phép thuật] mà ông ấy giam cầm…”

“Mình không tin,” Hermione nói. Cô cũng đứng dậy. “Người con gái đó có bị gì đi nữa thì mình cũng không nghĩ cô ấy là Squib. Thầy Dumbledore mà chúng ta biết sẽ không bao giờ cho phép — “

“Thầy Dumbledore mà chúng ta tưởng là chúng ta biết không muốn cai trị người Muggle bằng vũ lực!” Harry hét lên, tiếng nó vang vọng khắp mấy đỉnh đồi trọc. Mấy con chim két (blackbird) hốt hoảng, ngơ ngác bay lên không, nổi bật trên nền trời màu trắng ngà.

“Thầy đã thay đổi, Harry à, thầy đã thay đổi! Chỉ đơn giản vậy thôi mà! Có thể thầy đã từng tin tưởng vào mấy điều này lúc 17 tuổi, nhưng suốt đời thầy đã cống hiến cho sự nghiệp đấu tranh chống lại Phép thuật Hắc ám! Thầy Dumbledore chính là người đã chặn đứng Grindelwald, thầy luôn là người bỏ phiếu ủng hộ việc bảo vệ người Muggle và quyền lợi của họ, thầy là người luôn chiến đấu chống lại Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy ngay từ đầu và thầy đã hi sinh trong nỗ lực tiêu diệt hắn!”

Quyển sách của mụ Rita nằm trên mặt đất giữa hai đứa nó, Albus Dumbledore ngước lên nhìn với một nụ cười buồn rầu.

“Harry, xin lỗi cậu, nhưng lý do thực sự khiến cậu nổi giận chính là vì thầy Dumbledore đã không chịu tự mình kể với cậu những điều này.”

“Có lẽ là vậy đấy!” Harry vừa thét lên vừa ôm lấy đầu bằng hai tay, không biết là nó đang cố kiềm nén cơn giận dữ hay cố bảo vệ mình khỏi sức nặng khi ảo tưởng của chính nó tan vỡ. “Hãy nhìn xem ông ấy đòi hỏi gì ở mình này, Hermione? Hãy liều mạng của con đi Harry! Và cứ hết lần này đến lần khác! Đừng bao giờ trông mong ta sẽ giải thích cặn kẽ cho con gì hết, chỉ cần tin tưởng ở ta một cách mù quáng! Hãy tin tưởng rằng ta biết mình đang làm gì, hãy tin tưởng ta ngay cả khi ta không tin tưởng con! Không bao giờ là toàn bộ sự thật! Không bao giờ cả!”

Giọng nó vỡ ra theo sức ép tâm lý, và hai đứa đứng nhìn nhau, tái mét, trống rỗng, và Harry cảm thấy bọn nó chẳng khác gì đám côn trùng tầm thường dưới bầu trời rộng lớn đó.

“Thầy rất thương cậu,” Hermione thì thầm. “Mình biết thầy rất thương cậu.”

Harry thả hai tay xuống.

“Mình không biết ông ấy thương ai, Hermione ạ, nhưng chưa bao giờ là mình cả. Đây không phải là tình thương, cái mớ hỗn tạp này đây ông ấy đã để lại cho mình. Ông ấy thà chia sẻ từng ý nghĩ với tên Gellert Grindelwald chết tiệt đó còn hơn là nói với mình!”

Harry cúi xuống nhặt đũa phép của Hermione mà nó làm rơi trên nền tuyết nãy giờ, rồi ngồi xuống trở lại cạnh cửa lều.

“Cám ơn cậu đã mang trà cho mình. Mình sẽ tiếp tục nốt phiên gác. Cậu vào trong cho ấm đi.”

Cô chần chừ nhưng biết Harry muốn đuổi khéo mình. Cô cúi xuống nhặt quyển sách và bước ngang qua nó trở lại vào lều, nhưng đúng lúc đó cô chợt lấy tay mình khẽ xoa lên đầu nó. Nó nhắm mắt lại khi cô chạm vào nó, và tự giận mình khi nó thầm ước rằng những gì Hermione vừa nói là đúng: rằng thầy Dumbledore thật sự quan tâm đến nó.

Download tài liệu này về máy

1 | 2 | 3 | 4 | 5 | 6 | 7 | 8 | 9 | 10 | 11 | 12 | 13 | 14 | 15 | 16 | 17 | 18 | 19 | 20 | 21 | 22 | 23 |
Đã được xem 102035 lần
Sưu tầm bởi: camchuong
Cập nhật ngày 20/08/2007


CẢM NHẬN
Chưa có cảm nhận nào đc viết cho bài này!
TÌM KIẾM

Search
« Tìm nâng cao »
TIÊU ĐIỂM
Harry Potter và Chiếc Cốc Lửa (Harry Potter - phần 4)
Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng
Harry Potter và các Thánh Tích của Tử Thần
Harry Potter và Tên Tù Nhân Ngục Azkaban (Harry Potter - phần 3)
Hừng đông
Harry Potter và Hoàng tử lai
Harry Potter Và Phòng Chứa Bí Mật (Harry Potter - Phần 2)
Chạng Vạng - Stephenie Meyer
Harry Potter và hòn đá phù thuỷ
Nhật thực
SÔI ĐỘNG NHẤT
Lần gặp đầu tiên
Lần gặp đầu tiên
Em mất anh, mãi mãi mất anh!
Ý nghĩa của hoa hồng xanh
Gửi Lại Chút Yêu Thương
Tự tình....
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
Mưa Trên Đảo Nhỏ
LIÊN KẾT WEB
Game Online
Học thiết kế web
Xem phim - Nghe nhạc
Nhạc Flash
Truyện Tranh
Avatars
Chat trên web
NHÀ TÀI TRỢ
 
Thung lũng Hoa Hồng - Mảnh đất của TÌNH YÊU - Diễn đàn TÌNH YÊU lớn nhất Việt Nam- Love Land - Informatics - Relax worlds
Tình Yêu | Tin Học | Giải Trí | Ngoại ngữ | Nghe nhạc | Xem phim | Flash games | Truyện tranh | Thế giới avatars | 15 phút chia sẻ | Lưu bút
Copyright © 2005 Thung Lũng Hoa Hồng. - All rights reserved. Designed and Coded by Thành Nha