:: Trang Chủ
» Lưu Bút
» Diễn Đàn
» Chơi games
» Nghe nhạc
» Xem phim
» Truyện tranh
» Avatars
» Phòng Tranh

Thơ Tình
Truyện Tình
Vườn tình yêu
Nghệ Thuật Sống
Danh ngôn tình yêu

Tin căn bản
Mẹo vặt
Đồ họa
Kho Download

Học tiếng Anh
Học tiếng Hàn
Học tiếng Hoa

T==============T
ID:  PASS:  
» Quên mật khẩu   » Đăng ký tài khoản mới
Hỏi và đáp
Hôm nay,  
TRANG CHỦ
Lưu bút
Tình yêu
Diễn đàn
Nghe nhạc
Xem phim
Chơi game
Phòng tranh
Quy định
Hỏi đáp
Tình Yêu
Thơ Tình
Truyện Tình
Nghệ Thuật Sống
Vườn Tình Yêu
Tâm Hồn Cao Thượng
Tin Học
Tin Căn Bản
Mẹo Vặt
Đồ Họa
Internet - Web
Kho Download
IT 360°
Giải Trí
Danh Ngôn
Thơ Thẩn
Truyện Cười
Truyện Ngắn
Truyện Ngụ Ngôn
Truyện Truyền Thuyết
Cổ tích - Sự tích
Thế giới games
Học Ngoại Ngữ
Tiếng Anh
Tiếng Hàn
Tiếng Hoa
English audio
English story
Học qua bài hát
Văn phạm tiếng Anh
Kỷ niệm áo trắng
Người thầy
Thơ áo trắng
Kỷ niệm không phai
LIÊN KẾT
Truyện Ngắn

Harry Potter và các Thánh Tích của Tử Thần

        Tác giả: J.K. Rowling

Chương I: Chúa Tể Tung Hoành

Dịch bởi LeoPham NKTP và Minh Lết. Editted by Mr. Pad

Hai người đàn ông hiện ra từ vô định, đứng cách nhau không xa trong một con hẻm nhỏ sáng lờ mờ dưới ánh trăng. Trong một vài giây họ đứng lặng yên, đũa phép chỉ vào ngực đối phương; và rồi, nhận ra người còn lại, họ thu cây đũa phép về phía dưới chiếc áo chùng và cùng rảo bước đi về một hướng.

 

Chương XX: Xenophilus Lovegood
Translated by Lang Lee. Editted by He-Who-Must-Not-Be-Named.

Harry không dám mong cơn giận của Hermione sẽ nguôi ngoai chỉ sau một đêm, nên nó chẳng hề ngạc nhiên khi sáng ra cô chỉ trao đổi với bọn nó chủ yếu bằng những cái liếc mắt cáu gắt hay một sự im lặng dai dẳng. Ron đáp lại bằng thái độ ủ rủ đến bất thường khi cô hiện diện, như một dấu hiện rõ ràng là nó vẫn luôn ăn năn hối hận. Chính xác là khi bọn nó ở bên nhau, Harry cảm thấy mình như là người duy nhất không mang bộ mặt đưa đám tại một tang lễ có ba người tham dự. Tuy nhiên trong những lúc hiếm hoi chỉ có Ron và Harry (đi lấy nước và tìm hái nấm dưới mấy tàn lá thấp), Ron lại vui vẻ đến trơ trẽn.

“Có ai đó đã giúp đỡ bọn mình,” nó lặp đi lặp lại, “Có ai đó đã gửi con hươu đó, có ai đó đứng về phe chúng ta. Một cái Trường sinh Linh giá (Horcrux) đã xong đời, bạn ơi!”

Việc tiêu diệt được cái mề đay giúp bọn nó thêm vững dạ và bắt đầu thảo luận về những vị trí có thể cất giấu mấy cái Trường sinh Linh giá khác. Mặc dù trước đây bọn nó cũng đã bàn nát nước vấn đề này rồi nhưng giờ đây Harry cảm thấy rất lạc quan, tự tin sẽ có thêm nhiều thành công nối tiếp bước đầu này. Bộ mặt sưng sỉa của Hermione cũng chẳng ảnh hưởng tẹo nào đến nhiệt huyết dâng trào của nó. Vận may chợt mỉm cười sau bao ngày gian nan: sự xuất hiện của con hươu cái bí ẩn, việc thu hồi lại được thanh kiếm Gryffindor, và trên hết là Ron đã trở lại khiến Harry vui đến nỗi thật khó để nó giữ được bộ dạng nghiêm túc.

Cuối buổi chiều đó, nó và Ron thoát được sự hiện diện đáng sợ của Hermione bằng cách viện cớ đi tìm mấy cụm mâm xôi (blackberry) vốn đời nào có tồn tại quanh mấy bụi cây gần đó. Hai đứa sôi nổi trao đổi tin tức với nhau. Harry kể hết cho Ron về chuỗi ngày lang thang của nó và Hermione, cũng như tất cả sự việc đã xảy ra ở Thung lũng Godric; Ron thì cho Harry biết thêm những sự kiện mà nó khám phá được về tình hình thế giới Phù thủy trong mấy tuần lễ nó bỏ đi.

“… và làm thế nào mà cậu khám phá ra Điều cấm kỵ (Taboo) thế?” nó hỏi Harry sau khi kể thêm về những hành động liều lĩnh của người gốc Muggle trong lúc cố gắng trốn khỏi sự truy bắt của Bộ Pháp Thuật.”

“Điều… gì?”

“Cậu và Hermione đã thôi không gọi tên của Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy!”

“Ừ ha, à, chỉ là một thói quen xấu mà bọn mình vừa mắc phải,” Harry nói. “Nhưng mình nào có vấn đề gì mà không dám họi hắn là V — “

“KHÔNG!” Ron hốt hoảng la lên làm Harry giật bắn người té vào một bụi cây, còn Hermione (đang chúi mũi vào một quyển sách bên cổng lều) lập tức quắc mắt cáu kỉnh nhìn bọn nó. “Xin lỗi cậu,” Ron vừa nói vừa lôi Harry ra, “nhưng cái tên đó đã bị ếm bùa rồi Harry à, đó là cách mà bọn chúng tìm ra tung tích người khác! Việc kêu tên hắn sẽ phá vỡ các phép thuật bảo vệ và gây ra một xáo trộn về năng lượng phép thuật (magical disturbance) — đó là lí do tại sao bọn chúng đã có thể tìm ra mình ở Đường Tottenham Court!”

“Vì bọn mình đã gọi đến *tên* hắn?”

“Chính xác! Cậu nên tin chuyện này vì nó quá hợp lý. Chỉ có những ai thực sự dám chống đối hắn, như thầy Dumbledore chẳng hạn, mới cả gan dùng đến tên hắn. Giờ bọn chúng đã biến nó thành Điều cấm kỵ, ai mà gọi đến cái tên đó sẽ lộ tung tích ngay — thật nhanh chóng và dễ dàng để truy ra những thành viên của Hội (Phượng Hoàng)! Bọn chúng suýt nữa đã bắt được chú Kingsley — “

“Cậu nói giỡn à?”

“Thật đó, một đám Tử thần Thực tử đã dồn chú ấy vô ngõ cụt, anh Bill kể chú ấy phải phá vòng vây mà chạy. Giờ chú ấy cũng trên đường bôn tẩu như bọn mình luôn rồi.” Ron đưa đầu đũa phép lên gãi cằm ra chiều suy tư. “Cậu không nghĩ rằng chính chú Kingsley đã gửi con hươu đến chứ?”

“Thần hộ mệnh của chú ấy là con linh miêu (lynx) mà, cậu không nhớ ở hôm đám cưới sao?”

“Ừ ha…”

Bọn nó men theo mấy bụi cây rời xa chỗ lều và Hermione.

“Harry này… cậu có cho rằng đó là thầy Dumbledore không?”

“Thầy Dumbledore làm sao?”

Ron có vẻ hơi ngượng, nhưng tiếp tục thì thầm, “thầy Dumbledore… con hươu đó? Ý mình là,” Ron liếc nhìn Harry, “chẳng phải thầy là người cuối cùng sở hữu thanh kiếm thật hay sao?”

Harry không cười nhạo Ron vì nó hiểu quá rõ khao khát ẩn chứa đằng sau câu hỏi này. Ý nghĩ rằng thầy Dumbledore đã tìm được cách quay trở lại với bọn nó, rằng thầy đang dõi theo hành trình của bọn nó, thật quá sức dễ chịu. Nó lắc đầu.

“Thầy Dumbledore không còn nữa rồi,” nó nói. “Mình chính mắt chứng kiến tất cả, mình tận mắt nhìn thấy xác thầy. Chắc chắc thầy đã ra đi. Dù sao đi nữa thì Thần hộ mệnh của thầy là phượng hoàng, chứ không phải hươu cái.”

“Thần hộ mệnh có thể thay đổi mà đúng không?” Ron nói, “Chị Tonks làm được đó thôi?”

“Đúng vậy thật nhưng nếu thầy Dumbledore còn sống sao thầy không chịu hiện thân? Sao thầy không cứ giao tận tay bọn mình thanh kiếm cho rồi?”

“Sao mà mình biết được? [tiếng Anh: “Search me”, đây là slang - tiếng lóng] “Chắc cũng cùng lí do vì sao thầy đã không đưa cho cậu lúc thầy còn sống chăng? Cũng cùng lí do mà thầy để lại cho cậu quả Snitch cũ và quyển truyện thiếu nhi cho Hermione?”

“Lí do đó là gì nào?” Harry vừa hỏi vừa quay lại nhìn thẳng vào mặt Ron, nôn nóng được nghe câu trả lời.

“Mình đâu có biết,” Ron nói. “Đôi khi mình nghĩ, những lúc mình cáu tiết lên ấy, rằng thầy đang muốn giỡn chơi hoặc là — hoặc là thầy muốn làm cho nó thêm phần thử thách. Nhưng giờ mình không còn nghĩ như vậy nữa. Rõ ràng thầy biết thầy đang làm gì khi để lại cho mình cái Quẹt điều khiển ánh sáng (Deluminator) đúng không? Thầy — ừm,” Tai Ron chợt đỏ lựng và tự nhiên chăm chú dùng ngón chân di di lên một cụm cỏ, “thầy biết là mình sẽ bỏ các cậu mà đi.”

“Không phải,” Harry chỉnh nó. “Thầy biết cậu sẽ luôn muốn quay trở lại với bọn mình.”

Ron cảm thấy biết ơn Harry nhưng không giấu được sự luống cuống. Harry đổi đề tài, “Nhắc đến thầy Dumbledore, cậu có nghe những gì mụ Skeeter viết về thầy không?”

“Ồ dĩ nhiên,” Ron đáp ngay, “người ta đang xôn xao khắp nơi mà. Dĩ nhiên nếu hoàn cảnh bây giờ khác đi thì chắc là tin chấn động rồi, Dumbledore và Grindelwald là bạn thân, nhưng hiện tại u ám vầy thì những kẻ không ưa thầy Dumbledore bất quá là có thêm được một mẩu chuyện để mua vui, còn đa số mọi người luôn tin thầy là người tốt thì chỉ thấy như bị vả một cái vào mặt thôi. Mình nghĩ chẳng là chuyện gì to tát đâu. Lúc đó thầy còn quá trẻ — “

“Bằng tuổi bọn mình,” Harry lặp lại, như lúc nó quát Hermione, và vẻ mặt nó khiến Ron quyết định không dám bàn cãi tiếp nữa.

Một con nhện to đang nằm chính giữa một cái mạng nhện ướt sương mắc quanh mấy bụi cây. Harry nhắm về phía nó với chiếc đũa phép Ron mới cho đêm trước mà Hermione đã hạ cố xem xét và kết luận là làm bằng gỗ cây mận gai (blackthorn).

“Engorgio!” (Phình to!)

Con nhện khẽ cựa quậy, lắc lư trong lưới. Harry thử lại lần nữa. Lần này con nhện chịu biến to lên một chút.

“Cậu thôi ngay đi,” Ron kêu lên, “Mình xin lỗi là đã nói thầy Dumbledore còn trẻ, được chưa?”

Harry quên mất là Ron không “hạp” với bọn nhện.

“Xin lỗi cậu — Reducio!” (Teo nhỏ!)

Con nhện không chịu nhỏ lại. Harry cúi nhìn cây đũa phép gỗ mận gai. Tất cả những bùa phép lặt vặt mà nó thử niệm suốt cả ngày nay đều như yếu ớt hơn khi nó sử dụng chiếc đũa phép phượng hoàng của nó. Cây đũa phép mới thật xa lạ đến khó chịu, giống như lấy tay ai mà gắn vào người nó vậy.

“Cậu chỉ việc chịu khó chăm chỉ tập luyện,” Hermione nói, lúc này đã lại gần sau lưng bọn nó mà không gây ra tiếng động nào và đang lo lắng nhìn Harry cố gắng phóng to, thu nhỏ con nhện. “Chỉ là chuyện tự tin thôi Harry à.”

Nó biết vì sao cô muốn mọi chuyện sẽ ổn thỏa; cô vẫn còn mặc cảm tội lỗi về việc làm gãy cây đũa phép của nó. Nó cố kiềm lời mai mỉa đã trào lên tới cửa miệng, rằng nếu cô cho là không có gì khác biệt thì cô cứ lấy cái đũa phép gỗ mận gai này mà dùng, còn nó sẽ vui lòng mà sử dụng đũa phép của cô. Tuy nhiên, mong muốn cả ba có thể hàn gắn lại tình bạn nên nó ậm ừ đồng ý; nhưng khi Ron nhoẻn miệng cười thân thiện với Hermione thì cô liền bỏ đi một nước và tiếp tục chúi mũi vào quyển sách.

Cả ba đứa chui vào trong lều khi màn đêm buông xuống và Harry nhận phiên gác đầu tiên. Ngồi bên lối ra vào, nó cố dùng cây đũa phép mới để nâng mấy hòn đá nhò dưới chân; nhưng phép thuật của nó dường như vẫn rất vụng về và yếu đuối hơn trước đây. Hermione nằm trên giường đọc sách, còn Ron sau nhiều lần lấm lét liếc trộm cô mới moi một chiếc hộp nhỏ không dây bằng gỗ ra khỏi ba lô và bắt đầu chỉnh tới chỉnh lui.

“Có cái chương trình này,” nó khẽ kêu Harry, “dám thông báo tin tức theo đúng sự thật. Tất cả những kênh thông tin khác đều đã đứng về phía Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy và tuyên truyền giọng điệu của Bộ Pháp Thuật, nhưng chương trình này… cậu chờ mà nghe nhé, tuyệt lắm. Chỉ có điều họ không thể phát hàng đêm, họ phải liên tục thay đổi địa điểm phát sóng để đề phòng bị tấn công, và cậu cần có mật khẩu mới dò ra được… Vấn đề là mình bị lỡ mất chương trình kỳ vừa rồi…”

Nó bắt đầu dùng đũa phép gõ nhẹ lên cái radio, miệng lẩm bẩm những từ ngẫu nhiên. Nó liên tục lén nhìn Hermione, rõ ràng sợ cô bất chợt nổi cơn tam bành, nhưng tất cả chú ý cô dành cho nó là nó không hề có mặt ở đó. Suốt mười phút Ron cứ gõ gõ và rầm rì, Hermione thì đều đều giở từng trang sách, còn Harry tiếp tục luyện tập với chiếc đũa phép.

Cuối cùng Hermione leo xuống giường. Ron lập tức ngưng ngay lại.

“Nếu mình làm phiền cậu thì mình sẽ thôi ngay!” nó sợ sệt lên tiếng.

Hermione hoàn toàn không có ý định đếm xỉa đến nó mà chỉ tiến lại chỗ Harry.

“Bọn mình cần nói chuyện,” cô mở lời. Harry liếc nhìn cuốn sách trong tay cô: “Cuộc đời và Dối trá của Albus Dumbledore.”

“Chuyện gì thế?” nó tỏ vẻ lo lắng. Nó chợt sực nhớ có một chương về nó trong đó; nó không chắc là mình có hứng nghe những lời lẽ của mụ Rita đàm tiếu về mối quan hệ của nó với thầy Dumbledore. Tuy nhiên câu trả lời của Hermione hoàn toàn ngoài dự đoán của nó.

“Mình muốn đi gặp ông Xenophilius Lovegood.”

Nó nhìn cô chằm chằm. “Cậu nói sao?”

“Ông Xenophilius Lovegood, ba của Luna. Mình muốn đi gặp và nói chuyện với ông ấy!”

“ơ — vì sao thế?”

Cô hít một hơi thật sâu, như chuẩn bị tinh thần, rồi nói, “Chính là cái dấu hiệu đó, dấu hiệu trong quyển sách Thi sĩ Beedle (Beedle the Bard). Cậu xem này!”

Cô chìa quyển Cuộc đời và Dối trá của Albus Dumbledore ra trước đôi mắt miễn cưỡng của Harry. Nó bắt gặp một tấm hình chụp bản gốc bức thư mà thầy Dumbledore đã gửi cho Grindelwald, với nét chữ mảnh mai nghiêng nghiêng quen thuộc của thầy. Nó thật ghét khi phải nhìn tận mắt bằng chứng rành rành tố cáo Dumbledore thật sự đã viết những dòng chữ đó, rằng chúng không phải do mụ Rita bịa ra.

“Chữ ký,” Hermione nói. “Hãy nhìn chữ ký xem, Harry!”

Nó liền làm theo. Trong một lúc nó chẳng hiểu cô đang nói về cái gì, nhưng sau khi nhìn thật kỹ với ánh sáng của chiếc đũa phép, nó chợt phát hiện thầy Dumbledore đã thay chữ A trong Albus bằng một dấu hiệu thu nhỏ y hệt như dấu hiệu tam giác trong quyển Những câu chuyện của Thi sĩ Beedle.

“Ơ — các cậu — ?” Ron ngập ngừng xen vào, nhưng Hermione đã đàn áp nó bằng một cái liếc xéo và tiếp tục với Harry.

“Nó cứ liên tục xuất hiện đúng không?” cô nói. “Mình biết Viktor nói nó là dấu ấn của Grindelwald, nhưng chắc chắn là nó cũng được khắc trên ngôi mộ cổ ở Thung lũng Godric và ngày tháng ghi trên tấm bia thì trước thời của Grindelwald rất xa! Và lại giờ thêm ở đây nữa! Dĩ nhiên bọn mình không thể hỏi thầy Dumbledore hay Grindelwald dấu hiệu này có nghĩa gì - mình không biết liệu Grindelwald còn sống hay không nữa - nhưng bọn mình có thể hỏi ông Lovegood. Ông ấy đã đeo dấu hiệu này hôm đám cưới. Mình chắc chuyện này có ý nghĩa rất quan trọng đó Harry!”

Harry không đáp ngay. Nó nhìn vào khuôn mặt căng thẳng và hăm hở của cô rồi nhìn ra vùng tối xung quanh, trầm tư suy nghĩ. Sau một lúc im lặng nó nói, “Hermione này, bọn mình không cần thêm một vụ Thung lũng Godric nữa đâu. Bọn mình đã tự cố thuyết phục bản thân để đến đó, và rồi - “

“Nhưng nó cứ liên tục xuất hiện mà Harry! Thầy Dumbledore đã để lại cho mình quyển Những câu chuyện của Thi sĩ Beedle, làm sao cậu biết nhiệm vụ của bọn mình lại chẳng phải là tìm hiểu về dấu hiệu đó?”

“Lại thế nữa rồi!” Harry bắt đầu bực bội. “Bọn mình cứ cố lừa dối bản thân là thầy Dumbledore đã để lại những dấu hiệu và manh mối bí mật - “

“Cái Quẹt điều khiển ánh sáng khá hữu ích đó chứ,” Ron thốt lên. “Mình nghĩ Hermione nói đúng, mình nghĩ là nên đi gặp ông Lovegood.”

Harry cay cú liếc nhìn nó, biết tỏng là việc nó ủng hộ Hermione chẳng có tí liên quan nào đến nguyện vọng muốn tìm hiểu ý nghĩa của biểu tượng hình tam giác kia.

“Sẽ không như Thung lũng Godric đâu,” Ron nói tiếp, “Ông Lovegood theo phe cậu mà Harry. Tờ Quibbler (Kẻ nước đôi) ngay từ đầu đã luôn ủng hộ cậu, nó liên tục kêu gọi mọi người giúp đỡ cậu!”

“Mình chắc là việc này rất quan trọng!” Hermione tha thiết.

“Nhưng nếu vậy sao thầy Dumbledore lại không bảo cho mình biết trước khi thầy mất?”

“Có lẽ… có lẽ cậu phải chính mình tự tìm hiểu về việc này,” Hermione cố vớt vát.

“Phải đó,” Ron phụ họa, “rất hợp lý.”

“Không hề,” Hermione vặt lại, “nhưng mình vẫn nghĩ bọn mình nên nói chuyện với ông Lovegood. Một biểu tượng liên kết thầy Dumbledore, Grindelwald và Thung lũng Godric? Harry, mình nghĩ là cần phải tìm hiểu về việc này!”

“Mình đề nghị biểu quyết đi,” Ron nói. “Ai ủng hộ việc đi gặp ông Lovegood - “

Tay nó giơ vụt lên còn trước cả Hermione. Môi cô khẽ run run một cách ngờ vực khi cô đưa tay mình lên.

“Xin lỗi nha Harry, cậu là thiểu số rồi,” Ron vừa nói vừa vỗ về lên lưng Harry.

“Tốt thôi,” Harry đáp, vừa tức cười vừa bực mình. “Chỉ có điều sau khi gặp ông Lovegood, bọn mình sẽ phải tập trung tìm thêm mấy cái Horcrux nhé? Mà gia đình Lovegood sống ở đâu thế nhỉ? Các cậu có biết không?”

“Mình biết, họ ở gần chỗ mình mà,” Ron nói. “Mình không biết chính xác ở đâu, nhưng Ba Mẹ luôn chỉ về phía mấy ngọn đồi mỗi khi nhắc đến họ. Chắc không khó tìm đâu.”

Khi Hermione đã trở lại giường, Harry nói khẽ.

“Cậu đồng ý đi chẳng qua là vì muốn ghi điểm với cô ấy thôi.”

“Mọi thứ đều công bằng trong tình yêu và chiến tranh,” (”All’s fair in love and war” - đây là một câu thành ngữ đầy mỉa mai, vì trong tình yêu và chiến tranh là ít có công bằng nhất, người ta thường bất chấp thủ đoạn để đạt được thắng lợi, giống như Ron trong trường hợp này đã chơi xấu Harry để lấy lòng Hermione :D) Ron hớn hở, “và trong việc này thì cả hai thứ đó đều có phần. Vui lên nào anh bạn, đang nghỉ lễ Giáng sinh mà, Luna sẽ có nhà đó!”

Sáng hôm sau bọn nó Độn thổ đến một sườn đồi lộng gió, từ đó bọn nó có thể quan sát thật rõ toàn cảnh ngôi làng Ottery St. Catchopole, tất cả trông cứ như một bộ sưu tập nhà đồ chơi đủ màu sắc trong những vạt nắng nghiêng nghiêng đang lách mình khỏi những đám mây mà chiếu rọi xuống. Bọn nó đứng im một hai phút gì đó mà nhìn về phía Trại Hang Sóc (Burrow), tay đưa lên che mắt, nhưng bọn nó chỉ có thể thấy được mấy hàng giậu cao cao và vài thân cây khẳng khiu trong vườn cây ăn trái cho phép căn nhà nhỏ lom khom được bảo vệ khỏi những cặp mắt Muggle tò mò.

“Thật là lạ, đến gần thế này mà lại không thể ghé thăm mọi người.” Ron nói.

“A, cứ như thể cậu chưa được gặp họ ấy. Cậu đã ở đó suốt lễ Giáng sinh mà,” Hermione lạnh lùng đáp.

“Mình đâu có ở Trại Hang Sóc!” Ron phá lên cười ranh mãnh. “Các cậu nghĩ mình có thể về đó và bảo rằng mình đã bỏ rơi các cậu ư? Hay đấy, anh Fred và George sẽ rất thích chuyện đó. Còn Ginny nữa, chắc nó cũng sẽ thông cảm cho mình lắm lắm.” [Ron đang tự mỉa mai mình.]

“Thế cậu đã đi đâu?” Hermione ngạc nhiên.

“Chỗ của anh Bill và chị Fleur. Trại Vỏ Sò (Shell cottage). Anh Bill lúc nào cũng tử tế với mình. Anh ấy - anh ấy không đồng tình lắm với việc mình đã làm, nhưng anh ấy cũng không càm ràm gì thêm nữa. Anh ấy biết mình rất hối hận khi đã bỏ đi như vậy. Cả nhà mình không hề biết mình ở đó. Anh Bill nói với Mẹ là anh ấy và chị Fleur sẽ không về dự lễ Giáng sinh vì họ muốn được ở riêng bên nhau. Các cậu thấy đấy, kỳ nghỉ đầu tiên sau khi đám cưới mà. Mình không nghĩ là chị Fleur lại phiền lòng. Các cậu biết chị ấy ghét Celestina Warbeck đến mức nào.” [Celestina Warbeck có phải là 1 ca sĩ mà Ba Mẹ Ron yêu thích không nhỉ?]

Ron quay lưng về phía Trại Hang Sóc.

“Bọn mình thử tìm ở đây xem,” nó vừa nói vừa dẫn đường lên đỉnh ngọn đồi.

Bọn nó đi bộ mấy tiếng đồng hồ, Hermione kiên quyết bắt Harry phải khoác Áo choàng Tàng hình. Cả cụm đồi thấp bên dưới dường như chẳng có ai sinh sống, ngoại trừ một túp lều nhỏ có vẻ bị bỏ hoang.

“Các cậu có nghĩ đó là nhà của họ không, và họ đã đi chơi xa vào dịp lễ Giáng sinh?” Hermione vừa nói vừa nhìn qua khe cửa sổ vào một căn nhà bếp gọn gàng với dàn phong lữ (geranium) trên bậu cửa. Ron cười khùng khục.

“Các cậu nghe này, mình có cảm giác là bọn mình sẽ có thể biết ngay nhà Lovegood sống ở đâu chỉ cần bằng cách nhìn qua cửa sổ thôi. [Các bạn chắc vẫn còn nhớ Luna Lovegood là một nhân vật rất lạ lùng. Ý Ron là nhà của Luna chắc cũng phải rất kỳ dị.] Bọn mình thử tìm tiếp cụm đồi kế đi.”

Thế là bọn nó Độn thổ thêm một vài dặm nữa về phía bắc.

“Aha!” Ron reo lên trong luồng gió mạnh đang thổi phần phật quần áo tóc tai bọn nó. Ron chỉ về phía đỉnh đồi, sừng sững một ngôi nhà khác thường vươn cao nổi bật trên nền trời: một khối hình trụ đen ngòm có một vầng trăng ma quái treo phía sau, dẫu lúc này trời chỉ vừa quá trưa. “Chắc chắn là nhà Luna, chứ còn ai mà chịu ở một nơi như vậy? Trông cứ như một pháo đài khổng lồ!”

“Nó nhìn chẳng có vẻ gì như một con chim cả,” Hermione nhíu mày nhìn tòa tháp.

“Mình nói là pháo đài như quân xe trong cờ vua ấy,” Ron nói. “Cậu có thể gọi nó là lâu đài cũng được.”

[Chú giải: đoạn trên rất khó hiểu khi dịch sang tiếng Việt do hiện tượng đa nghĩa. Ron nói “It looks like a giant rook!” Chữ “rook” ở đây có 2 nghĩa: một là “quân xe” trong môn cờ vua, có hình dáng như một pháo đài, nhưng nghĩa phổ biến hơn là “con quạ”, Hermione khi nghe Ron nói “a giant rook” lại nghĩ là “một con quạ khổng lồ” nên mới nói “It’s nothing like a bird.” Ron lý giải mình đang nói về quân xe “I was talking about the chess rook.”: “rook = castle”]

Ron có cặp giò dài nhất nên nó lên đến đỉnh đồi nhanh nhất. Khi Harry và Hermione, vừa thở hổn hển vừa chống tay lên cho đỡ đau xóc hông, bắt kịp được Ron thì nó đang cười toe toét.

“Đúng là nhà của họ,” Ron nói. “Nhìn này.”

Cạnh bên một cánh cổng cũ nát là ba tấm bảng được sơn bằng tay.

Tấm thứ nhất viết,

TÒA BÁO QUIBBLER (KẺ NƯỚC ĐÔI), TỔNG BIÊN TẬP, X. LOVEGOOD

Tấm thứ hai,

HÃY TỰ ĐI HÁI TẦM GỬI (PICK YOUR OWN MISTLETOE) [vào lễ Giáng sinh, người Anh thường đi hái tầm gửi (mistletoe) để trang trí nhà cửa, có thể ý ông Lovegood ba Luna kêu người ta đừng hái trộm ở nhà ông ta - dù ai mà thèm :D)

Tấm thứ ba,

TRÁNH XA MẤY QUẢ MẬN ĐỊNH HƯỚNG (KEEP OFF THE DIRIGIBLE PLUMS) [các bạn sẽ hiểu thêm về cái này ở đoạn cuối chương]

Cánh cổng khẽ kêu lên khi bọn nó mở ra. Lối đi ngoằn ngoèo dẫn lên cửa chính ngôi nhà xum xuê đủ loại thực vật lạ lùng, gồm cả một bụi chi chít những quả màu cam giống như củ cải mà Luna từng đeo làm bông tai. Harry nghĩ là nó vừa phát hiện một cây Snargaluff nên vội tránh xa cái gốc khô héo đó. Hai cây táo cua (crab apple tree) lâu đời, oằn mình trong gió, khẳng khiu không lá nhưng vẫn nặng trĩu những quả màu đỏ cỡ bằng trái trứng cá. Rồi mấy nhánh tầm gửi nở hoa trắng lòa xòa đứng gác hai bên cửa. Một con cú nhỏ với cái đầu dẹp như chim ưng dõi mắt theo bọn nó từ một vòm cây.

“Cậu nên cởi Áo choàng Tàng hình ra đi Harry,” Hermione nói. “Cậu mới là người mà ông Lovegood muốn giúp chứ đâu phải bọn mình.”

Nó làm theo, giao cái áo choàng cho cô nhét vào túi. Sau đó cô gõ ba tiếng lên cánh cửa đen dày cộp được gia cố bằng mấy cây đinh sắt rõ to và chễm chệ một cái vòng gõ cửa (knocker) hình đại bàng.

Chưa đến mười giây sau cánh cửa đã bật mở và Xenophilius Lovegood đã đứng đó, chân trần không giày dép và mặc một cái áo ngủ ố màu. Mái tóc xù như kẹo bông (candyfloss hair) bạc trắng của ông trông thật dơ bẩn và bù xù. Lúc ông ấy đến dự đám cưới của Bill và Fleur rõ ràng bảnh bao hơn rất nhiều.

“Cái gì? Có việc gì? Các ngươi là ai? Các ngươi muốn gì?” ông cáu kỉnh ré lên, đầu tiên nhìn Hermione, sau đó đến Ron và cuối cùng là Harry, và ngay lập tức miệng ông há hốc tròn vo thành hình một chữ O hoàn hảo, trông thật tức cười.

“Xin chào ông Lovegood,” Harry vừa nói vừa chìa tay ra. “Cháu là Harry, Harry Potter.”

Xenophilius không bắt tay Harry, cái mắt không bị lác lập tức liếc nhìn ngay lên vết thẹo trên trán Harry.

“Chúng cháu có thể vào nhà không ạ?” Harry hỏi. “Chúng cháu cần hỏi ông vài việc.”

“Ta… ta không chắc là nên như vậy,” Xenophilius thì thầm. Ông nuốt nước miếng và khẽ nhìn thật nhanh khắp vườn. “Thật sửng sốt… Lời ta… Ta… Ta e là ta thật sự không cho rằng — “

“Sẽ không lâu đâu ạ,” Harry nói, hơi thất vọng vì sự chào đón kém nồng nhiệt này.

“Ta — ôi, thôi cũng được. Vào đi, nhanh lên, nhanh lên!”

Bọn nó hầu như vừa bước qua ngưỡng cửa là Xenophilius đã đóng sầm cửa lại. Bọn nó chợt nhận ra mình vừa lọt thỏm vào một căn nhà bếp kỳ quái nhất mà Harry từng thấy. Căn phòng tròn vành vạnh, khiến nó có cảm giác như đang ở trong một cái cối giã tiêu (pepper pot). Mọi thứ đều được uốn cong cho phù hợp với bức tường - cái bếp, bồn rửa chén, và tủ chén - và tất cả đều được trang trí hình hoa lá, côn trùng, và chim chóc sặc sỡ màu sắc. Harry nghĩ nó nhận ra ngay phong cách của Luna. Hiệu ứng được tạo ra trong một không gian khép kín như vậy thật rất ấn tượng.

Giữa phòng là một cái cầu thang xoắn ốc bằng sắt dẫn lên các tầng trên. Vang vọng trên đó là đủ thứ tiếng loảng xoảng và ầm ì: Harry tự hỏi không biết Luna có thể đang làm gì trên đó.

“Các cô cậu lên lầu đi.” Xenophilius vừa nói vừa dẫn đường, trông vẫn còn vô cùng miễn cưỡng.

Căn phòng này dường như vừa là phòng khách vừa là chỗ làm việc nên còn lộn xộn hơn nhà bếp rất nhiều. Mặc dù nhỏ hơn và có hìn tròn, căn phòng trông rất giống Phòng Cần Thiết (Room of Requirement) vào cái dịp khó quên khi nó biến đổi thành một mê cung khổng lồ chất chứa cả kho đồ vật cất giấu suốt mấy thế kỷ. Khắp nơi là chồng chồng lớp lớp sách vở và báo chí. Trên trần nhà treo đủ thứ hình mẫu tinh xảo mô phỏng nhiều loại sinh vật mà Harry chưa hề biết qua, tất cả đều không ngừng vỗ cánh hay cử động.

Luna không hề có mặt ở đó: Thứ đang gây ra đủ thứ âm thanh huyên náo là một vật bằng gỗ với vô số bánh răng và chốt quay chuyển động bằng phép thuật. Nó trông giống như một sự lai tạo kỳ lạ giữa bàn làm việc của người thợ mộc với thật nhiều ngăn và kệ, nhưng sau một lúc Harry kết luận rằng đây là một cái máy in lỗi thời, vì nó đang đánh ra mấy tờ Quibbler.

“Xin lỗi,” Xenophilius đi lại cái máy, rút một tấm khăn trải bàn dơ bẩn bên dưới cơ man sách vở làm chúng đổ vương vãi xuống sàn, và ném phủ lên cái máy in, phần nào giảm bớt mấy tiếng ầm ì và loảng xoảng. Sau đó ông quay lại nhìn Harry.

“Tại sao cậu đến đây?”

Tuy nhiên trước khi Harry kịp lên tiếng, Hermione đã khẽ kêu lên kinh hoàng. “Ông Lovegood - cái đó là gì vậy?” Cô chỉ một cái sừng xoắn ốc to tướng màu xám, không giống như sừng của Unicorn [tiếng Việt là gì nhỉ? Con ngựa có một sừng bị Voldemort hút máu lúc tập 1 í!], đang treo trên tường, nhô ra gần cả mét.

“Đó là sừng của con Crumpled-Horned Snorkack,” Xenophilius đáp.

“Không phải đâu!” Hermione nói.

“Hermione à,” Harry thì thầm, xấu hổ, “giờ đâu phải lúc - “

“Nhưng Harry ơi, đó là sừng con Erumpent! Nó được xếp loại Chất liệu có thể mua bán Hạng B (Class B Tradeable Material) và nó là một thứ vô cùng nguy hiểm để giữ trong nhà!”

“Làm sao cậu biết đó là sừng con Erumpent?” Ron vừa hỏi vừa nhích ra xa khỏi cái sừng với tốc độ nhanh nhất mà căn phòng bừa bộn cho phép.

“Có bản mô tả nó trong quyển Những loại Quái vật Kỳ thú và Nơi tìm chúng! Thưa ông Lovegood, ông cần phải vứt nó đi ngay lập tức, ông không biết là nó có thể nổ tung dưới tác động của một va chạm dù là nhỏ nhất sao?”

“Crumple Horned Snorkack” Xenophilius đáp thật rõ ràng, khuôn mặt lộ rõ sự ương bướng, “là một sinh vật nhút nhát và rất thần diệu, sừng của nó - “

“Thưa ông Lovegood, cháu thấy phần quanh gốc của nó có các rãnh, đó chắc hẳn là sừng Erumpent và cực kỳ nguy hiểm - cháu không hiểu ông làm thế nào mà có được nó - “

“Ta đã mua nó đấy,” Xenophilius lên giọng. “Hai tuần trước, ta mua của một cậu phù thủy trẻ tuổi vui tính [Fred hay George chăng?], người biết rõ niềm đam mê của ta dành cho loài Snorkack tinh tế. Một ngạc nhiên làm quà Giáng sinh cho con bé Luna nhà ta. Bây giờ,” ông ta quay sang Harry, “chính xác là vì lý do gì mà cậu tìm đến đây thế, Harry Potter?’

“Bọn cháu cần được giúp đỡ,” Harry tranh thủ lên tiếng, trước khi Hermione lại kiếm chuyện nữa.

“À,” Xenophilius trầm ngâm, “Giúp đỡ… Hmmm…”

Con mắt bình thường của ông ta lại liếc nhìn cái thẹo của Harry. Ông ta có vẻ vừa khiếp sợ vừa mê mẩn.

“Vấn đề là… giúp đỡ Harry Potter… rất là nguy hiểm…”

“Chẳng phải ông là người luôn kêu gọi mọi người rằng bổn phận trước nhất của mỗi chúng ta là giúp đỡ Harry hay sao?” Ron nói. “Trong tờ tạp chí của ông ấy?”

Xenophilius liếc nhìn ra sau về phía cái máy in tuy đã được phủ kín nhưng vẫn tiếp tục rền rĩ bên dưới tấm khăn trải bàn.

“Ờ - đúng là ta đã luôn thể hiện quan điểm đó, tuy nhiên - “

“đó là việc của ai khác chứ không phải của chính bản thân ông phải không?” Ron đốp chát.

Xenophilius không trả lời. Ông ta liên tục nuốt nước miếng, mắt cứ láo liên hết nhìn đứa này lại nhìn sang đứa kia. Harry có cảm giác ông ta đang phải đấu tranh tư tưởng ghê gớm lắm.

“Bạn Luna đâu rồi ạ?” Hermione hỏi, “Sao chúng ta không xem bạn ấy nghĩ gì.”

Xenophilius như mắc nghẹn. Dường như ông đang cố gắng tự lên tinh thần cho mình. Cuối cùng ông cũng nói bằng một giọng run rẩy khó mà nghe thấy dưới tiếng ồn của cái máy in, “Luna đang ở dưới suối, câu mấy con (cá?) Freshwater Plimpy. Nó… nó hẳn sẽ rất mừng khi gặp các cô cậu. Ta sẽ đi gọi nó và rồi - à, tốt thôi, ta sẽ cố giúp.”

Ông ta biến mất dưới cái thang xoắn ốc và bọn nó nghe cửa trước mở ra rồi đóng lại. Bọn nó đưa mắt nhìn nhau.

“Lão già dở hơi hèn nhát,” Ron nói. “Gan Luna lớn gấp mười lần ông ấy chứ chẳng chơi.”

“Chắc hẳn ông ấy lo lắng không biết sẽ có chuyện gì nếu bọn Tử thần Thực tử khám phá ra mình đã đến đây.” Harry nói.

“À, mình phải đồng ý với Ron thôi,” Hermione lên tiếng, “Rõ một lão đạo đức giả tệ hại, luôn mồm bảo mọi người phải giúp đỡ cậu, trong khi bản thân thì tìm cách đùn đẩy, tránh né. Và lạy Chúa, làm ơn tránh xa cái sừng đó ra!”

Harry bước tới cửa sổ phía bên kia phòng. Nó có thể nhìn thấy một dòng suối nhỏ, như một dải lụa mỏng lóng lánh xa xa dưới chân đồi. Bọn nó thật sự đang ở khá cao; một chú chim vỗ cánh bay ngang cửa sổ khi nó nhìn về Trại Hang Sóc, lúc này khuất hẳn sau một dãy đồi. Ginny chắc đang ở đâu đó bên ấy. Đây là lần hai đứa ở gần nhau nhất kể từ sau hôm đám cưới của anh Bill và chị Fleur, nhưng làm sao cô có thể biết được giờ đây nó đang hướng mắt về cô, nhớ thương về cô. Harry cho là nó nên vui vì chuyện này; ai mà nó tiếp xúc sẽ lập tức gặp nguy hiểm, thái độ của ông Xenophilius đã chứng tỏ điều đó.

Nó quay người khỏi cửa sổ và mắt nó chợt bắt gặp một vật thể kỳ quái khác đang đứng trên phần bàn phụ lỉnh kỉnh những đồ: đó là một bức tượng đá của một nữ phù thủy dáng vẻ khổ hạnh đang đội một cái mũ thật vô cùng quái dị. Hai vật gì đó giống như hai cái ống nghe bằng vàng cong vút ra hai bên. Một cặp cánh nhỏ màu xanh lấp lánh được nhét vào một sợi dây da đeo qua đầu bà ta, trong khi một nhánh củ cải màu cam được nhét vào sợi dây thứ hai chạy vòng quanh trán.

“Nhìn này,” Harry nói.

“Quả là quyến rũ,” Ron mỉa mai. “Thật ngạc nhiên ông ấy đã không đội nó đến bữa tiệc cưới.”

Bọn nó chợt nghe cửa trước đóng lại, và một lúc sau ông Xenophilius leo lên cầu thang, đôi chân khẳng khiu của ông giờ đang mang một cặp ủng Wellington, tay bưng một cái khay có mấy cái tách chỏi nhau đến khó chịu và một bình trà đang nghi ngút khói.

“A, cậu đã tìm ra phát minh ưng ý của ta,” ông ta vừa nói vừa ấn cái khay vào tay Hermione rồi bước lại bên bức tượng với Harry.

“Được thiết kế, khá vừa vặn, để đội lên đầu của nữ phù thủy xinh đẹp Rowens Ravenclaw, ‘Trí tuệ là kho báu giá trị nhất của con người!” (Wit beyond measure is a man’s greatest treasure!)

Ông ta chỉ vào hai cái giống ống nghe. “Đây là hai cái ống Wrackpurt - có tác dụng loại bỏ tất cả mọi tác nhân làm phân tán tư tưởng trong phạm vi xung quanh người đang tư duy. Còn đây,” ông chỉ lên cặp cánh nhỏ xíu, “cánh quạt billywig, có tác dụng giúp trí tuệ thăng hoa. Và cuối cùng,” ông chỉ vào nhánh củ cải màu cam, “quả mận định hướng (dirigible plum), dùng để tăng cường khả năng tiếp nhận những ý tưởng phi thường.”

Xenophilius quay lại chỗ khay trà vừa được Hermione khéo léo để thăng bằng lên một cái bàn phụ ngổn ngang đồ đạc.

“Xin cho phép ta mời các cô cậu thưởng thức món nước uống Gurdyroots,” Xenophilius nói. “Ta tự pha lấy đó.” Vừa bắt đầu rót ra thứ nước tím đậm như nước củ cải đường (beetroot juice) ông ta vừa nói thêm, “Luna ở tận bên kia cầu Bottom, nó rất vui khi các cô cậu đến thăm. Chắc nó không lâu nữa đâu, nó đã câu đủ Plimpy để nấu súp cho mọi người rồi. Xin mời ngồi và tự nhiên thêm đường vào nước.”

“Bây giờ,” ông ta dẹp một chồng báo khỏi cái ghế bành và ngồi xuống, vắt chân lên, “ta có thể giúp được gì cho cậu đây, cậu Potter?”

“À,” Harry liếc nhìn Hermione đang gật đầu khuyến khích nó, “chuyện là về cái biểu tượng ông đã đeo trên cổ hôm đám cưới của anh Bill và chị Fleur, thưa ông Lovegood. Chúng cháu thắc mắc không biết nó có ý nghĩa gì?”

Xenophilius nhướng mày.

“Cậu đang nói đến các Tử Thần Tích (Deathly Hallows) à?”

Download tài liệu này về máy

1 | 2 | 3 | 4 | 5 | 6 | 7 | 8 | 9 | 10 | 11 | 12 | 13 | 14 | 15 | 16 | 17 | 18 | 19 | 20 | 21 | 22 | 23 |
Đã được xem 101664 lần
Sưu tầm bởi: camchuong
Cập nhật ngày 20/08/2007


CẢM NHẬN
Chưa có cảm nhận nào đc viết cho bài này!
TÌM KIẾM

Search
« Tìm nâng cao »
TIÊU ĐIỂM
Harry Potter và Chiếc Cốc Lửa (Harry Potter - phần 4)
Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng
Harry Potter và các Thánh Tích của Tử Thần
Harry Potter và Tên Tù Nhân Ngục Azkaban (Harry Potter - phần 3)
Hừng đông
Harry Potter và Hoàng tử lai
Harry Potter Và Phòng Chứa Bí Mật (Harry Potter - Phần 2)
Chạng Vạng - Stephenie Meyer
Harry Potter và hòn đá phù thuỷ
Nhật thực
SÔI ĐỘNG NHẤT
Lần gặp đầu tiên
Lần gặp đầu tiên
Em mất anh, mãi mãi mất anh!
Ý nghĩa của hoa hồng xanh
Gửi Lại Chút Yêu Thương
Tự tình....
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
Mưa Trên Đảo Nhỏ
LIÊN KẾT WEB
Game Online
Học thiết kế web
Xem phim - Nghe nhạc
Nhạc Flash
Truyện Tranh
Avatars
Chat trên web
NHÀ TÀI TRỢ
 
Thung lũng Hoa Hồng - Mảnh đất của TÌNH YÊU - Diễn đàn TÌNH YÊU lớn nhất Việt Nam- Love Land - Informatics - Relax worlds
Tình Yêu | Tin Học | Giải Trí | Ngoại ngữ | Nghe nhạc | Xem phim | Flash games | Truyện tranh | Thế giới avatars | 15 phút chia sẻ | Lưu bút
Copyright © 2005 Thung Lũng Hoa Hồng. - All rights reserved. Designed and Coded by Thành Nha