:: Trang Chủ
» Lưu Bút
» Diễn Đàn
» Chơi games
» Nghe nhạc
» Xem phim
» Truyện tranh
» Avatars
» Phòng Tranh

Thơ Tình
Truyện Tình
Vườn tình yêu
Nghệ Thuật Sống
Danh ngôn tình yêu

Tin căn bản
Mẹo vặt
Đồ họa
Kho Download

Học tiếng Anh
Học tiếng Hàn
Học tiếng Hoa

T==============T
ID:  PASS:  
» Quên mật khẩu   » Đăng ký tài khoản mới
Hỏi và đáp
Hôm nay,  
TRANG CHỦ
Lưu bút
Tình yêu
Diễn đàn
Nghe nhạc
Xem phim
Chơi game
Phòng tranh
Quy định
Hỏi đáp
Tình Yêu
Thơ Tình
Truyện Tình
Nghệ Thuật Sống
Vườn Tình Yêu
Tâm Hồn Cao Thượng
Tin Học
Tin Căn Bản
Mẹo Vặt
Đồ Họa
Internet - Web
Kho Download
IT 360°
Giải Trí
Danh Ngôn
Thơ Thẩn
Truyện Cười
Truyện Ngắn
Truyện Ngụ Ngôn
Truyện Truyền Thuyết
Cổ tích - Sự tích
Thế giới games
Học Ngoại Ngữ
Tiếng Anh
Tiếng Hàn
Tiếng Hoa
English audio
English story
Học qua bài hát
Văn phạm tiếng Anh
Kỷ niệm áo trắng
Người thầy
Thơ áo trắng
Kỷ niệm không phai
LIÊN KẾT
Truyện Ngắn

Harry Potter và các Thánh Tích của Tử Thần

        Tác giả: J.K. Rowling

Chương I: Chúa Tể Tung Hoành

Dịch bởi LeoPham NKTP và Minh Lết. Editted by Mr. Pad

Hai người đàn ông hiện ra từ vô định, đứng cách nhau không xa trong một con hẻm nhỏ sáng lờ mờ dưới ánh trăng. Trong một vài giây họ đứng lặng yên, đũa phép chỉ vào ngực đối phương; và rồi, nhận ra người còn lại, họ thu cây đũa phép về phía dưới chiếc áo chùng và cùng rảo bước đi về một hướng.

 

Chương XXIII: Trang viên nhà Malfoy
Translated by Long Le

Harry nhìn quanh quẩn về phía hai bạn, mà bây giờ chỉ là những nét mờ mờ trong bóng tối. Nó thấy Hermione đang chĩa đúa phép ra ngoài, hướng ngay vào mặt nó; rồi một tiếng nổ lớn, tung tóe thứ ánh sáng trắng và nó oằn mình đau đớn, không thể thấy gì nữa. Nó có thể nhận ra là mặt nó đang sưng tấy nhanh chóng khi lấy tay rờ lên, tựa như có nhiều trái banh đang bao quanh nó.

“Đứng dậy, đồ sâu bọ.”

Những bàn tay lạ đang thô bạo kéo lê Harry khỏi mặt đất, trước khi nó có thể ngăn cản chúng, một ai đó đã lục lọi khắp các túi của nó và lấy đi cái đũa phép làm bằng gỗ mận gai. Harry ôm chặt lấy mặt, lúc này đang đau đớn đến cùng cực, và trở nên vô cảm dưới những ngón tay nó, căng ra, phồng lên và sưng húp như thể nó đang bị một thứ dị ứng kinh khủng nào đấy. Mắt nó bị kéo díp lại thành một cái khe nhỏ chỉ đủ cho nó còn có thể nhìn được; cặp kính thì đã văng ra từ lúc nó thoát khỏi cái lều: tất cả những thứ nó có thể phân biệt được là bốn năm cái bóng người đang vật lộn với Ron và Hermione, lúc này cũng đã ra bên ngoài.

“Tránh — xa - cô ấy ra!” Ron hét lên. Không thể nhầm được vừa có tiếng một cú thụi khuỷu tay vào da thịt: Ron rên lên đau đớn còn Hermione thì la to, “Đừng! Hãy đưa cậu ấy chạy trước đi, đưa cậu ấy đi đi!”

“Thằng bồ của mày sẽ phải gánh chịu những thứ còn kinh khủng hơn những thứ tao đã làm với nó nếu nó nằm trong danh sách của tao,” một giọng chua ngoa, quen thuộc nói. “Một con nhỏ dễ thương… thật là hấp dẫn… Tao rất thích làn da mềm mại này…”

Dạ dày nó co thắt không ngừng. Nó biết kẻ nào đang ở đó, Fenrit Greyback, người sói kẻ được cho phép choàng lên cái áo của lũ Tử thần thực tử để đổi lấy những hành vi man rợ của gã.

“Xét cái lều!” một giọng khác nói.

Harry bị dí mặt xuống đất. Một tiếng uỵch cho Harry biết Ron cũng vừa bị quăng xuống cạnh nó. Tụi nó có thể nghe thấy những tiếng chân người và tiếng đổ vỡ, bọn chúng đang hất đổ những cái ghế bành trong lều để lục lọi.

“Bây giờ, hãy xem những gì chúng ta có,” giọng hả hê của Greyback cất lên phía trên đầu, và Harry bị đá lộn nhào ra đằng sau. Ánh sáng trên cây đũa phép rọi vào mặt nó và Greyback cười lớn.

“Tao đang cần bia bơ để rửa sạch cái thứ này. Có chuyện gì với mày vậy, khó chịu hả ?”

Harry không trả lời ngay.

“Tao nói,” Greyback lặp lại, và Harry nhận được một cú thụi vào mạng sườn khiến cho cơn đau của nó tăng lên gấp đôi, “có chuyện gì với mày ?”

“Đau,” Harry rên rỉ. “Bị đau.”

“Ê, nhìn nó này,” giọng thứ hai vang lên.

“Mày tên gì ?” Greyback gầm gừ.

“Dudley,” Harry nói.

“Còn họ ?”

“Tôi — Vernon. Vernon Dudley.”

“Kiểm tra trong danh sách, Scabior,” Greyback nói, và Harry thấy hắn di chuyển sang ngang rồi nhìn xuống Ron. “Còn mày, thằng củ gừng?”

“Stan Shunpike,” Ron nói.

“‘ết tiệt, mày là,” gã được gọi là Scabior lên tiếng. “Chúng tao biết Stan Shunpike, ‘ắn đã giúp bọn tao chút ít.”

Có một cú thụi khác.

“Tôi ừa Bardy,” Ron nói, và Harry có cảm giác mồm nó đang ứ máu. “Bardy Weasley.”

“Một thằng Weasley à ?” Greyback the thé. “Thế ra mày là họ hàng với bọn phản bội dòng máu, dù mày có không phải là Máu bùn. Còn con bạn gái xinh đẹp của mày … ” Vẻ phấn khích trong giọng nói của gã khiến Harry rùng mình.

“Dễ thôi, Greyback,” Scabior nói át tiếng nhạo báng của những kẻ khác.

“Ồ, tao không định làm đau nó. Chúng ta sẽ biết nếu con bé nhớ tên mình nhanh hơn thằng Barny. Mày là ai, cô bé ?”

“Penelope Clearwater,” Hermione đáp, dù vẫn sợ hãi nhưng đầy sự thuyết phục.

“Dòng máu của mày ?”

“Lai,” Hermione nói.

“Đã đủ để kiểm tra,” Scabior nói. “Nhưng có ‘ẻ tụi ‘ó vẫn đang ở ‘ộ tuổi đến ‘ogwarts -”

“Chúng tôi ã bỏ ra goài,” Ron nói.

“Bỏ đi, mày ‘ã, thằng củ gừng ?” Scabior nói. “Và mày quyết định đi cắm trại ? Và mày nghĩ, chỉ để phá lên cười, thì mày có thể gọi tên Chúa Tể Hắc Ám ?”

“Kông cười,” Ron giải thích. “Ai ạn.”

“Tai nạn?” Có thêm nhiều tiếng cười nhạo báng.

“Mày có biết ai mới thích dùng tên của Chúa Tể Hắc Ám không, Weasley?” Greyback gầm gừ, “Hội Phượng hoàng. Có ý nghĩa gì với mày không ?”

“Kông.”

“Được rồi, chúng đã không có thái độ tôn kính đúng mực với Chúa Tể Hắc Ám, phạm tới cái tên đã bị Cấm. Một vài đứa trong Hội đã để lại dấu vết vì thế. Chúng ta sẽ thấy. Trói chúng lại chung với hai thằng kia.”

Một kẻ nào đó túm tóc giật mạnh Harry dậy, kéo lê nó một đoạn ngắn, đẩy nó xuống một chỗ ngồi, sau đó buộc nó lưng-đối-lưng với những người khác. Harry vẫn mù mờ, chẳng thấy rõ thứ gì qua đôi mắt phồng rộp. Cuối cùng thì tên cầm đầu cũng đi khỏi, Harry thì thầm với những tù nhân khác.

“Có ai còn giữ đũa phép không ?”

“Không,” Ron và Hermione bị buộc hai bên nó.

“Tất cả là lỗi của mình. Mình đã nói cái tên. Mình xin lỗi -”

“Harry?” Một giọng mới nhưng quen thuộc cất lên ở ngay sau Harry, bên trái Hermione.

“Deans ?”

“Đúng là bạn! Nếu chúng phát hiện ra người mà chúng có - ! Chúng là bọn Săn Người, chúng chỉ tìm những người chạy trốn rồi bán lấy vàng -”

“Một mẻ lưới không quá tồi cho một đêm,” Greyback đang nói, khi đôi giày bốt của gã bước gần Harry và chúng nghe thấy nhiều hơn những tiếng đổ vỡ trong lều. “Một thằng Máu bùn, một con yêu tinh chạy trốn, và những đứa bỏ học này. Mày đã kiểm tra tên chúng trong danh sách chưa, Scabior?” gã rống lên.

“Ehh. Không có Vernon Dudley ở ‘ây, Greyback.”

“Hay đó,” Greyback nói. “Thật là thú vị.”

Gã ngồi xuống cạnh Harry, nó nhìn thấy, qua khe hở nhỏ giữa hai mí mắt sưng vù, một khuôn mặt với bộ tóc dài bù xù và hàng râu quai nón, hàm răng vẩu thì chìa ra nâu sạm với vài vết lở loét ở góc mồm. Trên người Greyback bốc ra cái thứ mùi, như khi hắn xuất hiện trên đỉnh tháp nơi cụ Dumbledore chết, vừa hôi thối, vừa nồng nặc mồ hôi và máu.

“Như thế mày không phải là thứ bị truy đuổi, phải không, Vernon? Hay là mày nằm trong cái danh sách đó dưới một cái tên khác? Nhà mày ở Hogwarts là gì ?

“Slytherin,” Harry tự động đáp.

“Vui thật, khi chúng nghĩ là bọn ta muốn nghe điều đó,” Scabior liếc đểu ra từ trong bóng tối. “Nhưng chẳng có đứa nào nói được căn phòng chung nằm ở chỗ nào.”

“Nó ở dưới hầm,” Harry nói rõ ràng. “Các ông cần đi qua một bức tường. Ở đó đầy đầu lâu và đồ vật, bên dưới một cái hồ, vì thế mà tất cả ánh sáng đều có màu xanh,” một thoáng ngừng lại.

“Rồi, được rồi, có vẻ như chúng ta đã thật sự tóm được một thằng nhãi Slytherin,” Scabior nói. “Tốt cho mày, Vernon, vì không có nhiều Máu bùn ở nhà Slytherin. Ba mày là ai?”

“Ông ấy làm ở Bộ,” Harry nói dối. Nó biết toàn bộ câu chuyện sẽ đổ bể chỉ với một sự kiểm tra nho nhỏ, nhưng trên một phương diện khác, nó cần kết thúc trò chơi này trước khi khuôn mặt nó trở lại bộ dạng bình thường. “Sở Tai Nạn Và Thảm Họa Pháp Thuật.”

“Mày có biết gì không, Greyback,” Scabior nói. “Tao nghĩ có một gã Dudley ở đó.”

Nó thở nhẹ: Có thể nào sự may mắn ấy, quả thực là may mắn, làm chúng tin hoàn toàn vào câu chuyện này.

“Rồi, rồi,” Greyback nói, và Harry có thể nghe thấy một chút lo lắng trong cái giọng nhẫn tâm của gã, và biết rằng Greyback đang tự hỏi có phải hắn vừa, thật sự là vừa mới, tấn công và trói con trai của một nhân viên ở Bộ. Tim Harry đập thình thịch ngay sau cái áo choàng sát bên sườn; nó sẽ không ngạc nhiên nếu biết rằng Greyback có thể thấy điều đó.

“Nếu mày đang nói thật, thằng xấu xí, thì mày không việc gì phải sợ khi làm một chuyến tới Bộ. Tao mong đợi ba mày sẽ thưởng gì đó cho tụi tao vì đã tìm ra mày.”

“Nhưng,” Harry nói, mồm nó khô xác đi, “nếu các ông đưa chúng tôi-”

“Hây!” một tiếng la vọng ra từ phía trong lều. “Xem này, Greyback!”

Một bóng người đen thui hối hả tới chỗ chúng, và Harry thấy một thứ lấp lánh màu bạc trong ánh sáng từ những cây đũa phép của bọn chúng. Chúng đã tìm thấy cây kiếm nhà Gryffindor.

“Ra-a-ất tuyệt,” Greyback tán dương, khi cầm lấy nó từ tên đồng bọn. “Ồ, quả thực là rất đẹp. Có vẻ là yêu-tinh-làm. Ở đâu mà chúng mày có được thứ như thế này?”

“Của ba tôi,” Harry nói dối, hi vọng, lại hi vọng, rằng trời quá tối để Greyback có thể thấy cái tên khắc ngay bên dưới chuôi kiếm. “Bọn tao mượn nó để chặt củi -”

“‘oan đã, Greyback! Nhìn này, trong tờ Tiên Tri!”

Khi Scabior nói, cái sẹo của Harry đã bị căng ra dọc trên cái trán sưng vù trở nên bỏng rát kinh khủng. Rõ ràng hơn những thứ nó có thể nhìn ở xung quanh, nó thấy một tòa tháp, một pháo đài kiên cố, bóng tối và những điều khủng khiếp: những ý nghĩ của Voldemort đột nhiên lại trở nên Sắc-nét-như-Dao-cạo; và nó đang lượn tới một lâu đài khổng lồ với một tâm trạng phởn phơ, yên ả…

Quá gần… quá gần…

Với một cố gắng rất lớn, Harry đóng tâm trí lại với những suy nghĩ của Voldemort, kéo nó trở về với chỗ nó đang ngồi, bị trói cùng với Ron, Hermione, Dean, và Griphook trong bóng tối, lắng nghe Greyback và Scabior đang nói chuyện.

“Hermione Granger,” Scabior nói, “một con Máu bùn được biết là đang đi cùng với ‘arry Potter.”

Cái sẹo của Harry lại nóng rát trong im lặng, nhưng nó nỗ lực hết sức để giữ nó gần với hiện tại, mà không lẻn vào tâm trí của Voldemort. Nó nghe thấy tiếng kẽo kẹt từ mấy cái giầy bốt của Greyback khi hắn cúi xuống, trước mặt Hermione.

“Mày biết gì không, cô bé? Cái bức hình này giống mày kinh khủng.”

“Không phải! Không phải tôi!”

Hermione rít lên gần như một lời thú nhận.

“… được biết là đang đi cùng với Harry Potter,” Greyback bình thản lặp lại.

Sự yên lặng bao trùm toàn bộ khung cảnh. Cái sẹo của Harry lại đau Mạnh mẽ, nhưng nó ráng chống lại sự lôi kéo của những suy nghĩ của Voldermort. Chưa bao giờ việc ở lại trong chính tâm trí của nó quan trọng như lúc này.

“Vậy thì, điều này đã thay đổi mọi thứ, phải không ?” Greyback thì thầm. Không có ai nói gì: Harry đoán bọn Săn Người đang nhìn mình, nó thấy ớn lạnh và cảm nhận những ngón tay của Hermione đang run lên khi tỳ vào tay nó. Greyback đứng dậy, bước hai bước tới chỗ Harry ngồi, cúi xuống và ngó sát vào những nét méo mó của nó.

“Cái gì trên trán mày hả, Vernon ?” gã hỏi nhẹ nhàng, hơi thở hôi thối của gã phả vào lỗ mũi Harry khi gã ấn ngón tay bẩn thỉu rờ rẫm cái sẹo.

“Đừng có động vào nó!” Harry hét lên, nó nghĩ nó muốn ói vì cơn đau hành hạ.

“Tao tưởng mày đeo kính, Potter?” Greyback thốt lên.

“Tao tìm thấy cái kính!” một gã trong bọn Săn Người đang lỉnh vào trong bóng tối, kêu lên ăng ẳng. “Có cái kính trong lều, Greyback, chờ chút -”

Một lát sau tên thứ hai đi ra và ấn cái kính lên mặt nó. Cả bọn Săn Người đang lại gần và nhòm ngó.

“Nó Đấy!” Greyback rú lên. “Chúng ta đã tóm được Potter!”

Tất cả bọn chúng giật lùi lại vài bước, sững sờ với những thứ chúng vừa làm được. Harry vẫn gắng gượng để ở lại với thực tại khi đầu nó đang đau nhức như bị bổ làm đôi, không thể nghĩ ra điều gì để nói. Từng mảng hình ảnh mờ ảo đang xua đuổi dần quang cảnh bên ngoài tâm trí nó.

– Nó đang nấp gần những bức tường cao của một pháo đài đen -

Không nó là Harry, đang bị trói và mất đũa phép trong một tình cảnh nguy hiểm -

– đang nhìn lên cái cửa sổ trên cùng của đỉnh tháp cao nhất -

Nó là Harry, và bọn chúng đang thì thầm bàn bạc về số phận nó -

– Đến lúc cất cánh -

“… Tới Bộ?”

“Mặc xác cái Bộ đó,” Greyback gầm lên. “Bọn họ sẽ chỉ đưa ra vài lời khen ngợi, chúng ta sẽ chẳng nhận được những thứ mong đợi. Tao nghĩ chúng ta cứ nộp trực tiếp nó cho Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy.”

“Chúng ta sẽ gọi ôn’ ấy đến ‘ây?” Scabior nói với giọng khiếp sợ.

“Không,” Greyback gắt, “Tao không có cách — họ nói ông ấy dùng nhà Malfoy làm căn cứ. Chúng ta nộp thằng nhóc ở đó.”

Harry nghĩ nó biết tại sao Greyback không gọi Voldemort tới. Người sói có thể được phép mặc áo choàng Tử thần thực tử khi chúng muốn dùng hắn, nhưng chỉ những kẻ thân cận Voldemort mới có được Dấu Hiệu Hắc Ám trên người: và Greyback thì vẫn chưa nhận được niềm vinh dự tối cao đó.

Cái sẹo của Harry bỏng rát trở lại -

- và nó lao vào màn đêm, bay thẳng tới ô cửa sổ ở tít đỉnh tháp cao nhất -

“… có chắc là nó không ? ‘ì nhỡ ‘ông phải, Greyback, chúng ta sẽ tiêu tùng.”

“Ai là kẻ cầm đầu ở đây?” Greyback rống lên như để che đậy sự vội vàng của gã. “Tao nói đó là Potter, và nó với cái đũa phép của nó, đáng giá tới hai nghìn Galleon! Nhưng nếu mày không đủ gan để dấn xa hơn, bất cứ đứa nào trong số chúng mày, thì tất cả là của tao, và thêm một chút may mắn nữa, tao sẽ nẫng được cả con bé đó.”

- Cái cửa sổ quá nhỏ bé dựng trên nền đá đen kịt, không đủ cho một người đàn ông lọt qua… Một khung xương hiện ra sau ô cửa, cuộn lại dưới một tấm mền… Đã chết, hay đang ngủ …?

“Thôi được!” Scabior nói. “Thôi được, chúng ta sẽ tiếp tục! Thế còn những đứa khác, Greyback, chúng ta sẽ làm gì với chúng ?”

“Có thể kiếm thêm chút đỉnh. Chúng ta có hai đứa Máu bùn, thêm được mười Galleon. Đưa tao thanh kiếm. Nếu chúng là hồng ngọc, sẽ có nhiều tiền đấy.”

Những tù nhân bị kéo đi xềnh xệch. Harry có thể nghe thấy hơi thở của Hermione, nhanh và hoảng hốt.

“Giữ chặt mấy đứa còn lại. Tao sẽ xử lý thằng Potter!” Greyback nói, khi túm lấy tóc Harry; Harry có thể cảm thấy những ngón tay dài vàng khè của gã đang cào lên da đầu nó. “Đến ba! Một - hai - ba -”

Chúng Độn thổ kéo theo các tù nhân. Harry vùng vẫy, cố thoát khỏi bàn tay Greyback nhưng nó đã thất vọng: Ron và Hermione bị buộc chặt vào hai bên nó; không thể tách ra khỏi một đám như thế, và khi nó ngừng lại thở dốc cái sẹo lại thiêu đốt mạnh mẽ hơn-

- nó tự ép mình qua khe cửa sổ như một con rắn và hạ xuống nhẹ nhàng như một đám hơi nước vào bên trong một căn phòng nhỏ -

Đám tù nhân ngã dúi dụi vào nhau khi chúng trồi lên một con đường làng. Mắt Harry, vẫn sưng vù, mất một lúc để làm quen, rồi nó thấy hai cánh cửa sắt trạm trổ ở phía cuối một thứ giống như một lối đi dài. Theo kinh nghiệm của nó, thật khó có sự hỗ trợ nào lúc này. Điều tồi tệ nhất vẫn chưa xảy ra: Voldemort không có ở đây. Hắn, Harry biết, khi cố gắng kháng cự lại những ảo ảnh, đang ở một nơi xa lạ, trên một đỉnh tháp của một pháo đài. Mất bao lâu để hắn tới chỗ này khi hay tin Harry ở đây, lại là một vấn đề khác…

Một tên trong bọn Săn Người tiến lên và rung chúng.

“Làm sao để vào trong? Họ đã khóa, Greyback, tao không thể - ồ!”

Hắn rụt tay lại trong sự hoảng sợ. Khối sắt vặn vẹo, tự cuộn lại thành một bộ mặt dữ tợn, giọng nó lanh lảnh, vang dội. “Nói rõ mục đích!”

“Chúng tôi có Potter!” Greyback rú lên hoan hỉ. “Chúng tôi đã tóm được Harry Potter!”

Hai cánh cửa từ từ mở ra.

“Đi nào!” Greyback nói với đồng bọn, và các tù nhân bị chuyển qua cánh cửa vào lối đi, giữa hai dãy hàng rào cao, bóp nghẹt tiếng bước chân của chúng. Harry thấy một bóng trắng ma quái phía trên nó, và nhận ra đó là một con công trắng. Nó vấp chân và bị lôi đi bởi Greyback; nó thấy loạng choạng vì bị trói lưng-đối-lưng với bốn người khác. Khép cặp mặt sưng phồng lại, nó cho phép cơn đau của cái sẹo lấn lướt nó một lúc, nó muốn biết Voldemort đang làm gì, hắn đã biết Harry bị bắt chưa…

Cái thân thể gầy nhom khẽ cựa quậy dưới tấm mền rồi ngã lăn về phía hắn, đôi mắt đang mở trên khuôn mặt hốc hác… Người đàn ông yếu ớt ngồi dậy, cặp mắt lớn trũng sâu nhận ra hắn, nhận ra Voldemort, và mỉm cười. Gần như toàn bộ hàm răng đã rụng…

“Cuối cùng thì ngươi cũng tới. Ta nghĩ ngươi sẽ … vào một ngày nào đó. Nhưng chuyến viếng thăm của ngươi thật vô nghĩa. Ta chưa bao giờ có nó.”

“Ngươi nói dối!”

Khi cơn giận dữ của Voldemort trở nên dữ tợn trong người nó, cái sẹo của Harry cảnh báo nó sắp vỡ tung ra vì đau đớn, và nó giật mạnh tâm trí quay về với chính con người nó, chiến đấu để ở lại với thực tại khi đám tù nhân bị đẩy đi trên sỏi. Ánh sáng hắt ra rọi lên người tụi nó.

“Cái gì thế ?” một giọng phụ nữ lạnh lùng nói.

“Chúng tôi tới gặp Người-Chớ-Gọi-Tên-Ra,” Greyback the thé.

“Tụi bây là ai?”

“Bà biết tôi!” Có sự oán giận trong giọng nói của gã người sói. “Fenrit Greyback! Chúng tôi bắt được Harry Potter!”

Greyback chộp lấy Harry và lôi nó tới gần chỗ ánh sáng, làm những người khác cũng phải miễn cưỡng lê lại gần.

“Tôi biết ‘ó ‘ang sưng phồng, ‘ưa bà, nhưng chính là ‘ó!” Scabior nói vọng lên. “Nếu bà tới gần hơn, bà sẽ thấy cái sẹo của ‘ó. Còn ‘ây nữa, bà có thấy con nhỏ này không ? Con Máu bùn, đứa đang đi vòng quanh với ‘ó, ‘ưa ‘à. Không nghi ngờ gì cả là ‘ó, và chúng tôi cũng đã lấy được ‘ái ‘ũa phép! ‘ây, ‘ưa bà-”

Qua mí mắt sưng phồng Harry thấy Narcissa Malfoy đang quan sát kĩ lưỡng khuôn mặt biến dạng của nó. Scabior giúi cây đũa phép gỗ mận vào mụ. Mụ rướn lông mày lên.

“Mang bọn nó vào trong.”

Harry và những người khác bị xô đẩy và hất lên những bậc thang đá rộng dẫn tới một hành lang treo đầy những bức chân dung.

“Theo tôi,” Narcissa nói, khi dẫn qua đại sảnh. ” Con trai tôi, Draco, đang ở nhà nghỉ Lễ Phục Sinh. Nếu là Harry Potter, nó sẽ nhận ra.”

Phòng khách sáng bừng lên so với bóng tối bên ngoài; dù mắt đã gần như nhắm tịt lại Harry vẫn nhận thấy vẻ đồ sộ của gian phòng. Một chùm đèn pha lê treo trên trần và nhiều chân dung hơn đối lập với những bức tường tím than. Hai cái bóng nhỏm dậy từ ghế ngồi phía trước cái lò sưởi đá cẩm thạch trang trí đầy hoa văn khi đám tù nhân bị đẩy vào phòng bởi lũ Săn Người.

“Cái gì thế?”

Giọng nói khiếp sợ quen thuộc của Lucius Malfoy lè nhè rót vào tai Harry. Bây giờ nó thực sự sợ hãi. Nó không có cách nào chạy thoát, và thật là dễ dàng, khi nỗi sợ hãi dâng lên, để mở ra những suy nghĩ của Voldemort, dù cái sẹo vẫn đang bỏng rát.

“Bọn họ nói họ có Potter,” Narcissa nói với giọng lạnh lùng. “Draco, tới đây.” Harry không dám nhìn trực tiếp vào Draco mà hơi chếch ra; một dáng người cao hơn nó một chút, đứng dậy khỏi cái ghế bành, mặt gã nhợt nhạt và trông lờ mờ dưới mái tóc hoe hoe.

Greyback xô những tù nhân để kéo Harry lại gần chỗ chùm đèn.

“Được rồi, sao cậu bé ?” Greyback khàn khàn.

Harry đứng đối diện với một chiếc gương phía trên lò sưởi, một thứ được mạ vàng và đặt trong một cái khung cuộn tinh xảo. Qua khe hở của đôi mắt, nó thấy bóng nó lần đầu tiên kể từ lúc rời khỏi quảng trường Grimmauld.

Mặt nó lớn, bóng nhẫy và hồng, mọi thứ đã bị bóp méo bởi thần chú của Hermione. Tóc nó dài phủ tới vai và có một bóng tối quanh hàm. Nó không hiểu có phải là nó đang đứngđây, nó tự hỏi kẻ nào đang đeo kính của nó. Nó kiên quyết không nói gì, giọng nói của nó chắc chắn sẽ bán đứng nó. Nó vẫn tránh nhìn Draco khi thằng đó tiến lại gần.

“Sao, Draco?” Lucius Malfoy nói. Giọng gã thèm thuồng. “Có phải không ? Có đúng là Harry Potter ?” “Con không thể - Con không chắc chắn,” Draco nói. Nó đang giữ khoảng cách với Greyback, và có vẻ hơi run sợ quan sát Harry lúc Harry nhìn nó.

“Không, hãy quan sát thật kỹ, nhìn vào ! Lại gần hơn !”

Harry chưa từng thấy Lucius Malfoy kích động như vậy.

“Draco, nếu chúng ta là những người dâng Potter lên cho Chúa tể Hắc ám, mọi thứ sẽ được tha th -”

“Nào, tôi hy vọng chúng ta sẽ không quên mất ai mới là người thực sự tóm được nó chứ, Ngài Malfoy?” Greyback đe dọa.

“Dĩ nhiên là không, dĩ nhiên là không,” Lucius sốt ruột. Đích thân gã lại gần Harry, đến rất gần và Harry có thể thấy những nét rõ ràng trên khuôn mặt nhợt nhạt, lừ đừ mọi khi dù mắt nó vẫn sưng vù. Với khuôn mặt căng phồng, Harry cảm thấy như thể nó đang nhìn ra qua những song sắt của một cái cũi.

“Ông đã làm gì nó ?” Lucius hỏi Greyback. “Làm thế nào mà nó lại bị vậy ?”

“Không phải do chúng tôi.”

“Có vẻ như là cái thứ phép Châm Đốt này đang đánh vào tôi,” Lucius nói.

Cặp mắt xám săm soi vào trán Harry.

“Có cái gì đó ở đây,” gã thì thào. “Nó có thể là cái sẹo đã bị kéo căng ra… Draco, lại đây, nhìn kỹ vào ! Mày nghĩ sao ?”

Harry thấy mặt Draco rất gần, ngay sát mặt cha nó. Chúng giống nhau lạ kỳ, chỉ có điều khi ông bố nhìn sang bên cạnh háo hức thì biểu hiện của thằng Draco lại đầy vẻ miễn cưỡng, thậm chí là e sợ.

“Con không biết,” nó nói, và đi lại phía lò sưởi, nơi mẹ nó đang đứng nhìn.

“Chúng ta tốt hơn hết là nên chắc chắn, Lucius,” Narcissa gọi chồng mụ với cái giọng lạnh lùng, rõ ràng.

“Phải hoàn toàn chắc chắn đó là Potter, trước khi báo cho Chúa Tể Hắc Ám… Họ nói cái này là của nó-” mụ ta đang nhìn thật gần cây đũa phép gỗ mận gai - “nhưng thứ này chẳng giống với kiểu cách của Olivander … Nếu chúng ta nhầm, nếu chúng ta mời Chúa tể Hắc ám tới đây mà chẳng có thứ gì… Hãy nhớ Ngài đã làm gì với Rowle và Dolhonov?”

“Thế còn con Máu bùn thì sao ?” Greyback gầm gừ. Harry gần như trẹo chân khi lũ Săn Người xô đám tù nhân xoay vòng lại, để cái đèn rọi vào Hermione.

“Khoan,” Narcissa thình lình nói. “Đúng- đúng, nó là con bé đã ở chỗ Quý bà Malkin với Potter! Tôi đã thấy hình nó trong tờ Tiên Tri ! Nhìn này, Draco, có phải nó là con bé Granger?”

“Con … có thể … đúng rồi.”

“Còn đây, thằng nhãi nhà Weasley!” Lucius hét lên, khi bước quanh đám tù nhân để đối diện với Ron.

“Là chúng nó, bọn bạn của thằng Potter - Draco, nhìn nó này, có phải là con trai của Arthur Weasley, nó tên gì nhỉ - ?”

“Đúng,” Draco nói lại, lưng nó ngoảnh lại đám tù nhân. “Có thể đúng.”

Cánh cửa phòng khách bật mở phía sau Harry. Một người phụ nữ nói, giọng của mụ thổi bùng nỗi sợ hãi trong Harry lên một mức độ cao hơn.

“Gì thế này ? Có chuyện gì vậy, Cissy ?”

Bellatrix Lestrange chậm rãi đi vòng quanh đám tù nhân, và dừng lại bên phải Harry, nhìn chằm chằm vào Hermione qua cặp mắt nặng nề.

“Nhưng chắc chắn,” mụ nói, “đây là con bé Máu bùn đó ư? Đây là Grander hả ?”

“Vâng, vâng, là con Granger đó!” Lucius reo lên. “Và bên cạnh nó, chúng tôi nghĩ, là thằng Potter! Potter và lũ bạn của nó, cuối cùng cũng bị tóm!”

“Potter?” Bellatrix la lên, và lùi lại, như thế dễ nhận ra Harry hơn.

“Có chắc không ? Nếu thế thì, Chúa tể Hắc ám cần phải biết tin ngay lập tức!” Mụ vén ống tay áo bên trái lên: Harry thấy Dấu Hiệu Hắc Ám khắc sâu trên cánh tay mụ, và biết rằng mụ định chạm vào nó, để gọi quý ngài tôn kính của mụ-

“Tôi đã định mời Ngài tới! Lucius nói, và tay gã đặt lên cổ tay Bellatrix, ngăn mụ sờ vào cái Dấu Hiệu. “Tôi sẽ mời Ngài tới, Bella. Potter đã được mang tới nhà tôi, và như thế nó là công của tôi -”

“Của cậu!” mụ khinh bỉ, cố giật mạnh cánh tay ra khỏi bàn tay gã.”Cậu đã mất quyền lực của cậu khi cậu bị tước đũa phép, Lucius! Cậu dám! Bỏ tay ra khỏi tôi!”

“Không có gì cần làm với chị, chị không có tóm được thằng nhóc-”

“Nhắc lại cho ông nhớ, Ông Malfoy,” Greyback xen vào, “nhưng là chúng tôi đã tóm được nó, chúng tôi muốn lấy vàng-”

“Vàng !” Bellatrix cười lớn, vẫn cố thoát khỏi cậu em rể, cánh tay còn lại mò mẫm trong túi áo tìm cây đũa phép. “Cầm lấy vàng của tụi bây, lũ dơ dáy, tao đâu có thiết vàng làm gì? Tao chỉ cần sự tin tưởng của Ngài - của - “

Bellatrix ngừng vật lộn, cặp mắt xám xịt của mụ nhòm vào một thứ mà Harry không nhìn thấy. Hài lòng với sự đầu hàng của mụ, Lucius kéo tay mụ luồn vào tay áo của hắn.

“DỪNG LẠI!” Bellatrix hét lên, “Đừng sờ vào đó, chúng ta sẽ chết nếu Chúa tể Hắc ám tới lúc này!”

Lucius như đóng băng, những ngón tay gã lơ lửng phía trên Dấu Hiệu của gã. Bellatrix chạy ra khỏi tầm nhìn của Harry.

“Cái gì đây?” nó nghe mụ nói.

“Thanh kiếm,” một gã Săn Người nói từ vùng ngoài ánh sáng.

“Đưa cho tôi.”

“Không phải của bà, thưa bà, tôi nghĩ là tôi đã tìm thấy nó.”

Có một tiếng bùm và một chớp đỏ lóe lên; Harry biết gã Săn Người đã bị dính bùa Choáng. Có tiếng rống lên giận dữ từ những đồng bọn của gã, Scabior rút đũa phép ra.

“Mụ nghĩ mụ ‘ang làm ‘ì vậy, con mụ kia ?”

“Bùa Choáng!” mụ gào thét. “Bùa Choáng!”

Chúng không phải là đối thủ của mụ, kể cả khi chúng có bốn người chống lại một mình mụ. Mụ ta là một mụ phù thuỷ, Harry biết, với một khả năng phi thường và không có lương tâm. Chúng ngã xuống ngay chỗ chúng đứng, tất cả trừ Greyback, hắn bị đẩy quỳ mọp xuống, hai tay duỗi dài ra. Phía cuối mắt Harry thấy Bellatrix sà xuống chỗ gã người sói, thanh kiếm nhà Gryffindor dính chặt trên tay mụ, mặt mụ trắng bệch như sáp.

“Thanh kiếm này ở đâu ra?” mụ thì thầm hỏi Greyback, khi giật cây đũa phép ra khỏi bàn tay đang nắm chặt, không thể kháng cự lại của gã .

“Bà dám?” gã gầm gừ, mồm gã là thứ duy nhất có thể cử động được khi gã bị bắt buộc phải nhìn vào mụ. Gã nhe hàm răng sắc nhọn. “Thả ta ra, mụ kia!”

“Mày tìm thấy thanh kiếm này ở đâu?” mụ lặp lại, khua nó qua mặt gã, “Snape đã gửi nó tới căn hầm của ta ở Gringotts!”

“Nó ở trong lều của bọn chúng,” Greyback ré lên. “Thả tôi ra, tôi nói rồi!”

Mụ vẩy đũa phép, và gã người sói nhảy dựng lên, nhưng xem ra quá đề phòng khi lại gần mụ. Gã lởn vởn phía sau cái ghế bành, những ngón tay uốn cong bẩn thỉu của gã bám chặt lấy thành ghế.

“Draco, chuyển mấy cái thứ rác rưởi này ra ngoài,” Bellatrix nói và chỉ vào những kẻ bất tỉnh. “Nếu mày không đủ sức để làm điều đó, thì hãy quẳng tạm ra cái sân cho ta.”

“Sao chị lại dám nói với Draco như thế ?” Narcissa cáu tiết, nhưng Bellatrix đã la lên.

“Im đi! Tình thế nghiêm trọng hơn những gì cô tưởng tượng đấy, Cissy! Chúng ta gặp một vấn đề rất nghiêm trọng!”

Mụ đứng đó, thở nhẹ, nhìn xuống thanh kiếm, kiểm tra cán của nó. Rồi mụ chuyển sang quan sát đám tù nhân câm lặng.

“Nếu nó đúng là Potter, nó không thể bị làm hại,” mụ lẩm bẩm, cho mụ nghe hơn là cho những kẻ khác. “Chúa tể Hắc ám muốn đích thân đánh bại Potter… Nhưng nếu Ngài phát hiện ra… Ta phải … Ta phải biết…”

Mụ ngoảnh lại phía người em gái một lần nữa.

“Phải nhốt bọn này vào trong hầm, trong khi ta nghĩ xem cần làm gì!”

“Đây là nhà tôi, Bella, chị không thể ra lệnh trong -”

“Cứ làm đi! Mày không biết chúng ta đang nguy hiểm thế nào đâu!” Bellatrix la lên. Mụ trông hoảng sợ và điên dại; một luồng lửa mảnh phụt ra từ đũa phép của mụ tạo ra một lỗ thủng trên thảm.

Narcissa thoáng ngập ngừng, rồi hướng vào gã người sói.

“Kéo những tên này xuống hâm, Greyback.”

“Khoan,” Bellatrix sắc nhọn. “Tất cả trừ… trừ con Máu bùn.” Greyback buột ra một tiếng lầm bầm vui sướng.

“Không !” Ron hét lên. “Bà có thể lấy tôi, giữ tôi lại!” Bellatrix giáng cho nó một cú vào thẳng mặt: cú đánh dội quanh phòng.

“Nếu nó chết khi bị hỏi, tao sẽ kêu mày tiếp theo,” mụ nói. “Kẻ phản bội dòng máu đứng sau bọn Máu bùn trong danh sách của ta. Đưa chúng xuống tầng dưới, Greyback, và chắc chắn rằng chúng đã bị trói chặt, nhưng đừng làm gì hơn - vào lúc này.”

Mụ ném trả cây đũa phép cho gã, rồi lấy một con dao bạc nhỏ trong áo choàng. Mụ cắt rời Hermione khỏi những tù nhân còn lại rôi lôi tóc cô bé ra giữa phòng, trong khi Greyback xô những người còn lại lê ra phía một cái cửa khác, vào một hành lang tối, đũa phép của gã giơ ra phía trước, hắn đang vẽ lên một điều vô cùng thú vị và không thể tin nổi.

“Mày có nghĩ là bà ta sẽ giao con bé đó cho tao sau khi xong việc với nó ?” Greyback ngâm nga khi đẩy bọn nó dọc hành lang. “Tao đã nói tao sẽ cắn một miếng hay hai, đúng không, củ gừng ?”

Harry cảm thấy Ron đang run. Tụi nó bị dồn xuống dãy cầu thang dốc, vẫn trói lưng-đối-lưng và có thể bị trượt chân, ngã gẫy cổ bất cứ lúc nào. Phía dưới có một cánh cửa nặng. Greyback mở khóa bằng một nhát gõ cây đũa phép của gã lên cửa rồi đẩy tụi nó vào một căn phòng ẩm mốc và để mặc chúng trong bóng tối. Một tiếng sầm cửa vang dội không làm tụi nó chết điếng bằng một thứ gì đó như tiếng gào thét ở ngay phía trên đầu chúng.

“HERMIONE!” Ron rống lên, rồi bắt đầu giãy giụa cố thoát khỏi những cái áo choàng đang trói chúng lại với nhau, khiến Harry loạng choạng. “HERMIONE!”

“Yên lặng! Harry nói. “Ngậm miệng. Ron, chúng ta cần tìm ra một cách -”

“HERMIONE! HERMIONE!”

“Chúng ta cần một kế hoạch, đừng la nữa - chúng ta phải tháo mớ áo choàng này ra-”

“Harry ?” một giọng thì thầm phát ra từ trong bóng tối. “Ron? Là các bạn à ?”

Ron ngừng la. Có tiếng chuyển động gần chúng, rồi Harry thấy cái bóng chuyển động lại gần hơn.

“Harry ? Ron ?”

“Luna ?”

“Ừ, là mình! Ôi không, mình không muốn bạn bị bắt!”

“Luna, bạn có thể tháo mấy cái áo này giùm tụi mình không ?”

“Ồ được, mình xúc động quá… Có một cái đinh cũ chúng ta có thể dùng nếu muốn phá bất cứ cái gì… Chỉ một lúc thôi…”

Hermione lại la hét phía bên trên, và tụi nó có thể nghe thấy Bellatrix cũng đang la lên, nhưng không thể nghe được lời mụ, Ron lại hét to, “HERMIONE! HERMIONE!”

“Ông Olivander? Harry có thể nghe thấy Luna đang nói. “Ông Olivander, ông có một cái đinh ? Nếu ông chịu xê qua một chút … Cháu nghĩ nó ở bên cạnh bình nước.”

Cô bé trở lại sau vài giây.

“Chúng ta sẽ vẫn cần phải nán lại đây,” cô bé nói.

Harry có thể nhận thấy cô bé đang giằng giật những sợi vải dai của cái áo choàng để gỡ các nút thắt. Từ tầng trên nó nghe thấy giọng mụ Bellatrix.

“Tao hỏi lại lần nữa! Từ đâu chúng mày lấy được thanh kiếm? Từ đâu ?”

“Chúng tôi đã tìm thấy nó. Chúng tôi đã tìm thấy nó. LÀM ƠN!” Hermione lại la lên; Ron vùng vẫy dữ dội hơn bất cứ lúc nào, và cái đinh rỉ sượt lên cổ tay Harry.

“Ron, làm ơn ngừng lại!” Luna thì thầm. “Mình không thấy mình đang làm gì-”

“Trong túi mình!” Ron nói, “Trong túi mình, có cái Deluminator, và nó sẽ chứa đầy ánh sáng!”

Vài giây sau, có một tiếng cách, và những quả cầu phát sáng mà cái Deluminator đã hút từ những ngọn đèn trong chiếc lều, được thả ra căn hầm: Không thể trở về những cái nguồn, chúng đơn giản chỉ treo lơ lửng ở đó, như những mặt trời nhỏ xíu, chiếu sáng toàn bộ gian phòng dưới lòng đất. Harry thấy Luna, cặp mắt trên một khuôn mặt trắng bệch, và cái cơ thể bất động của ông Olivander người chế tạo đũa phép, cuộn lại trong góc phòng. Nghển cổ ra xung quanh, nó bắt gặp cái nhìn của những tù nhân như nó: Dean và Griphook yêu tinh, nó dường như vừa tỉnh lại, được giữ đứng thẳng nhờ những cái áo choàng trói nó với những phù thủy.

“Ồ, thế sẽ dễ dàng hơn nhiều, cảm ơn, Ron,” Luna nói, và cô bé bắt đầu chém mạnh vào dây trói trở lại.

“Chào, Dean!”

Từ phía trên giọng Bellatrix vọng xuống.

“Mày nói láo, con Máu bùn nhơ nhuốc, tao biết! Mày đã lẻn vào hầm của tao ở Gringotts! Nói sự thật, nói sự thật!”

Một tiếng la hét khủng khiếp nữa -

“HERMIONE!”

“Chúng mày lấy cái gì nữa? Chúng mày còn lấy thứ gì nữa? Nói cho tao sự thật hay là, tao thề, tao sẽ chọc con dao này vào người mày!”

“Ở đó !”

Harry thấy những cái áo choàng tuột xuống chà xát vào cổ tay nó, và Ron vừa lồng lộn quanh căn hầm, vừa nhìn lên nóc hầm, tìm kiếm cánh cửa. Dean, mặt cậu ta thâm lại và đẫm máu, nói “Cám ơn” với Luna và đứng đó run cầm cập, còn Griphook thì sụp xuống sàn, lảo đảo, mất phương hướng, nhiều vết roi dọc khắp khuôn mặt ngăm đen của nó.

Ron bây giờ đang cố gắng độn thổ mà không cần đũa phép.

“Không có cách nào đâu, Ron,” Luna nói, khi nhìn những cố gắng vô ích của nó. “Căn hầm này hoàn toàn kiểm soát sự đào tẩu. Mình đã thử, lúc đầu. Ông Olivander đã ở đây một thời gian dài và ông ấy cũng đã làm mọi cách.”

Hermione lại la lên: Âm thanh xuyên qua Harry như một nỗi đau thể xác. Cái sẹo lại vừa mới bừng đau dữ dội, nó cũng bắt đầu chạy quanh phòng, cảm thấy những bức tường vừa chỉ cho nó biết điều gì, biết rằng trong trái tim nó có sự mềm yếu.

“Còn lấy thứ gì nữa, thứ gì nữa ? TRẢ LỜI TA! TRA TẤN !”

Tiếng Hermione la thét vang dội khắp những bức tường tầng trên. Ron đang nức nở khi tay nó đập thình thịch vào tường, còn Harry trong cơn tuyệt vọng hoàn toàn chộp lấy cái túi của bác Hagrid ở quanh cổ nó và mò mẫm vào bên trong: Nó lôi ra trái Snitch của cụ Dumbledore và lắc nó, hi vọng nó chưa biết cái điều - chưa từng xảy ra - nó vẫy hai mảnh của cây đũa phép phượng hoàng, nhưng chúng không có biểu hiện nào của sự sống - mảnh gương vỡ chiếu ánh sáng lấp lánh xuống sàn, và nó thấy lóe lên một tia sáng màu xanh -
Đôi mặt cụ Dumbledore đang nhìn nó phía ngoài cái gương.

“Hãy cứu chúng con!” nó hét lên trong nỗi tuyệt vọng điên dại. “Tụi con đang ở trong căn hầm nhà Malfoy, cứu tụi con với !”

Đôi mắt nhấp nháy rồi biến mất.

Harry thậm chí còn không chắc chắn điều đó đã thực sự có. Nó nghiêng mảnh gương theo cách này cách khác nhưng chẳng có gì phản chiếu trong đó ngoài những bức tương và nóc hầm, trên tầng Hermione la hét khủng khiếp hơn lúc nào hết và ngay sau đó Ron gầm vang, “HERMIONE! HERMIONE!”

“Làm cách nào tụi mày lọt vào được căn hầm của ta?” tụi nó nghe thấy mụ Bellatrix la lên. “Có phải cái con yêu tinh dơ bẩn dưới hầm đã giúp bọn mày ?”

“Chúng tôi mới chỉ gặp nó tối nay!” Hermione nức nở. “Chúng tôi chưa bao giờ vào bên trong hầm của bà… Đó không phải là thanh kiếm thật! Đó chỉ là một bản mô phỏng, một thanh giả!”

“Một bản mô phỏng?” Bellatrix rít lên. “Ôi cứ như là thật vậy!”

“Nhưng chúng ta có thể phát hiện ra dễ dàng!” giọng Lucius vang lên. “Draco, mang con yêu tinh lên đây, nó có thể nói với chúng ta thanh kiếm có đúng là thật hay không!”

Harry xông qua căn hầm tới chỗ Griphook đang nằm một đống trên sàn.

“Griphook,” nó thì thầm vào cái tai nhô lên của con yêu tinh, “ngươi phải nói với chúng thanh kiếm là giả, chúng không thể biết nó là thật, Griphook, làm ơn-”

Nó nghe thấy tiếng bước chân hối hả của ai đó; tiếp theo, cái giọng ngân dài của Draco vọng xuống từ sau cánh cửa.

“Đứng xoay lưng lại. Úp mặt vào tường. Đừng cố làm điều gì, không tao sẽ giết chúng mày!”

Chúng làm như thể chúng đã biết thân phận của chúng; khi khóa mở, Ron ấn vào cái Deluminator và ánh sáng lướt nhanh vào cái trong túi nó, trả lại bóng tối cho căn hầm. Cánh cửa mở ra; Malfoy bước vào, nó chĩa đũa phép ra ngoài, nhợt nhạt và dò xét. Nó lấy tay túm lấy con yêu tinh và quay trở lại, kéo theo Griphook. Cánh cửa đóng sầm trở lại và gần như ngay lập tức một tiếng động ầm ĩ vang khắp căn hầm.

Ron ấn cái Deluminator. Ba quả bóng ánh sáng lại trôi ra không gian từ túi nó, làm hiện ra Dobby con gia tinh, kẻ vừa mới Độn thổ lên giữa bọn nó.

“DOB-!”

Harry huých cùi trỏ vào Ron để bảo nó ngừng la lên, và Ron thấy hoảng hốt với sai lầm của nó. Tiếng bước chân dọc nóc hầm trên đầu: Draco dẫn Griphook tới cho Bellatrix.

Cặp mắt to lớn hình trái banh tennis của Dobby mở rộng; nó đang run từ chân cho tới chóp tai. Nó đã trở lại trong căn nhà của chủ cũ, và rõ ràng là nó đang sững sờ.

“Harry Potter,” nó ré lên với một giọng ít run nhất. “Dobby tới để cứu cậu.”

“Nhưng bạn làm cách nào - ?”

Một tiếng hét khủng khiếp nhấn chìm những lời của Harry: Hermione lại đang bị tra tấn. Tinh thần nó bị phân thành nhiều mảnh.

“Bạn có thể Độn thổ ra khỏi căn hầm này ?” nó hỏi Dobby, và con gia tinh gật đầu, cái tai thì vỗ bành bạch.

“Và bạn có thể mang theo cả con người?”

Dobby lại gật đầu xác nhận.

“Được. Dobby, tôi muốn bạn kẹp Dean, Luna và ông Olivander, và đưa họ - đưa họ tới -”

“Chỗ Bill và Fleur,” Ron nói. “Shell Cottage ở ngoại ô Tinworth!”

Con gia tinh gật đầu lần thứ ba.

“Và sau đó quay lại đây,” Harry nói. “Bạn có thể làm thế không, Dobby?”

“Dĩ nhiên, thưa Harry Potter,” con gia tinh nhỏ bé thì thầm. Nó nhanh chóng tới bên ông Olivander, người trông có vẻ như vừa mới tỉnh dậy. Nó cầm lấy một tay ông ấy rồi chìa tay còn lại về phía Luna và Dean, những người sẽ di chuyển cùng với nó.

“Harry, bọn mình muốn giúp bạn!” Luna khẽ nói.

“Bọn mình không thể để các cậu lại đây,” Dean nói.

“Đi, cả hai bạn! Chúng ta sẽ gặp lại ở chỗ Bill và Fleur.”

Khi Harry nói, cái sẹo của nó tồi tệ hơn bất cứ lúc nào, và trong vài giây nó nhìn xuống, không phải là vào người chế tạo đũa phép, mà vào một người đàn ông khác vừa già vừa gầy, nhưng lại đang cười khinh bỉ.

“Giết ta đi! Voldemort, ta hoan nghênh cái chết! Nhưng cái chết của ta sẽ không mang lại cho ngươi thứ ngươi đang tìm… Có quá nhiều điều ngươi không hiểu…”

Nó cảm thấy sự giận dữ của Volemort, nhưng khi Hermione hét lên nó liền đóng lại, trở về với căn hầm và nỗi khiếp sợ của bản thân nó.

“Đi!” Harry van nài Luna và Dean. “Đi! Bọn tớ sẽ theo sau, đi thôi!”

Chúng bám vào cánh tay đang dang rộng của con gia tinh. Có một tiếng động ầm ĩ khác, và Dobby, Luna, Dean, và Olivander biến mất.

“Có cái gì đó?” Lucius Malfoy hét lên phía trên đầu chúng. “Mọi người có nghe thấy gì không ? Có tiếng động gì đó phía dưới hầm?”

Harry và Ron liếc nhìn nhau.

“Draco - không, gọi Đuôi Trùn! Bảo hắn xuống dưới và kiểm tra!”

Những tếng bước chân vang lên dọc căn phòng bên trên, sau đó có một sự yên lặng. Harry biết rằng những kẻ ở trên phòng khách đang lắng nghe xem có thêm tiếng động nào từ dưới hầm.

“Chúng ta phải cố gắng giải quyết hắn,” nó nói với Ron. Bọn nó không còn chọn lựa nào khác: Đúng cái lúc kẻ nào đó bước vào trong phòng và thấy thiếu ba tù nhân, chúng sẽ ra tay. “Nhả ánh sáng ra,” Harry thêm vào, và khi chúng nghe thấy tiếng bước chân xuống phía ngoài cánh cửa, chúng đứng xoay lưng vào tường ở hai bên cửa.

“Đứng lùi lại,” tiếng Đuôi Trùn vang lên. “Đứng ra xa cánh cửa. Tao chuẩn bị vào.” Cánh cửa mở ra. Trong một khoảnh khắc Đuôi Trùn nhìn vào bức tường trống trơn, sáng rực lên từ ba mặt trời nhỏ lơ lửng trong không khí. Đúng lúc đấy Harry và Ron lao vào tấn công gã. Ron nắm lấy cánh tay có đũa phép của Đuôi Trùn và đẩy nó hướng lên trên. Harry bịt tay vào mồm gã, ngăn không cho gã kêu lên. Chúng cố gắng giữ yên lặng: đũa phép của Đuôi Trùn lóe ra những tia lửa; bàn tay bàng bạc của gã túm chặt lấy cổ Harry.

“Cái gì ở dưới đó, Đuôi Trùn?” Lucius Malfoy gọi xuống từ phía trên.

“Không có gì!” Ron vọng trở lại, bắt trước khá giống cái giọng khò khè của Đuôi Trùn. “Tốt cả!”

Harry chỉ mới vừa dám thở ra.

“Ông định giết tôi? Harry bóp cổ, cố gắng đẩy những ngón tay kim loại ra. “Sau khi tôi cứu cuộc sống của ông? Ông nợ tôi, Đuôi Trùn!”

Những ngón tay bằng bạc nới lỏng ra. Harry đã không trông đợi điều đó: Nó giật mạnh để thoát khỏi, ngạc nhiên, vẫn giữ bàn tay trên mồm Đuôi Trùn. Nó thấy cặp mắt sũng nước nhỏ tí của gã đàn ông như con chuột nhắt, trố ra với vẻ sợ hãi và ngạc nhiên: Gã dường như cũng đang sốc như Harry với điều gì vừa xảy ra với bàn tay của gã, một chút bao dung bốc đồng đã phản bội gã, và gã tiếp tục vùng vẫy mạnh thêm, có vẻ như vậy sau cái giây phút yếu đuối đó.

“Và chúng ta đã có nó,” Ron thì thầm, khi giật mạnh đũa phép của Đuôi Trùn từ cánh tay còn lại của gã.

Mất đũa phép, không có sự giúp đỡ, hai đồng tử của Pettigrew giãn ra trong nỗi sợ hãi. Mắt gã trượt từ mặt Harry xuống một thứ gì đó. Những ngón tay bạc đang di chuyển từ từ lên phía cổ gã.

“Không -”

Không kịp dừng lại để nghĩ, Harry cố gắng kéo tay gã trở lại, nhưng không thể dừng nó lại. Thứ dụng cụ bằng bạc mà Voldemort đã trao cho tên đầy tớ nhút nhát nhất của hắn đang chống lại chính người chủ đã bị tước vũ khí và vô dụng của nó; Pettigrew đang đón nhận phần thưởng cho cái sự thiếu cương quyết của gã, cái giây phút đáng tiếc đó; gã đang bị bóp cổ trước mắt chúng.

“Không!”

Ron cũng cố giải thoát cho gã, nó và Harry cùng kéo những ngón tay kim loại ra khỏi cổ Đuôi Trùn, nhưng chẳng có tích sự gì. Pettigrew đang trở lên xanh ngắt.

“Phun lửa!” Ron nói, khi chĩa đũa phép vào cánh tay bạc nhưng chẳng có điều gì xảy ra; Pettigrew gục xuống, và cùng lúc đó Hermione la thét thảm khốc phía bên trên. Cặp mắt Đuôi Trùn dựng ngược trên khuôn mặt tái xám; gã giật giật lần cuối, và bất động.

Harry và Ron nhìn nhau rồi chuyển cơ thể Đuôi Trùn tới chỗ sàn phía sau chúng, chạy lên và quay trở lại hành lang tối dẫn vào phòng khách. Thận trọng, tụi nó rón rén dọc theo nó tới tận lúc đến cửa phòng khách, đang khép hờ. Bây giờ tụi nó trông thấy rõ cảnh Bellatrix đang nhòm xuống Griphook, đang cầm thanh kiếm của Gryffindor trong bàn tay với những ngón dài.

Hermione đang nằm dưới chân mụ Bellatrix. Cô bé vừa mới cựa quậy.

“Được chưa?” Bellatrix nói với Griphook. “Nó là thanh kiếm thật à?”

Harry chờ đợi, nín thở, chống lại sự châm đốt của cái sẹo.

“Không,” Griphook nói. “Nó là giả.”

“Ngươi chắc chứ?” Bellatrix hổn hển. “Hoàn toàn chắc chắn?”

“Vâng,” con yêu tinh nói.

Sự nhẹ nhõm lan ra khắp mặt mụ, tất cả căng thẳng đã được rũ bỏ.

“Tốt,” mụ nói, và với một cái búng nhẹ cây đũa phép mụ rạch một vết cắt khác lên mặt con yêu tinh, làm quỵ xuống la lên dưới chân mụ. Mụ đá nó sang một bên. “Và bây giờ,” mụ nói với một giọng như sắp nổ tung vì niềm hoan hỉ, “chúng ta sẽ mời Chúa Tể Hắc Ám tới!”

Rồi mụ kéo ống tay áo lên, sờ ngón trỏ vào Dấu Hiệu Hắc Ám.

Ngay lập tức, cái sẹo của Harry như nứt đôi ra. Những thứ xung quanh nó biến mất: Nó là Voldemort, và người pháp sư gầy còm đang cười móm mém ngay trước mặt hắn; hắn hóa điên lên với cái lời gọi mà hắn đang cảm thấy - hắn đã cảnh báo với chúng, hắn nói với chúng chỉ gọi hắn không gì ngoài Potter. Nếu chúng mắc lỗi…

“Giết ta đi!” người đàn ông già yêu cầu. “Ngươi sẽ không bao giờ chiến thắng, ngươi không thể thắng! Cây đũa đó sẽ không bao giờ, chưa từng bao giờ thuộc về ngươi -”

Và cơn giận dữ của Voldemort vỡ tung ra: Những tia sáng xanh nổ tung tràn ngập khắp phòng giam và cơ thể già nua bị nâng lên khỏi chiếc giường cứng rồi rớt xuống, bất động, và Voldemort quay lại chỗ cửa sổ, cơn giẫn dữ của hắn mới chỉ vừa được chế ngự… Chúng sẽ phải chịu sự trừng phạt nếu chúng không có lí do thích đang khi gọi hắn tới…

“Và ta nghĩ,” Bellatrix nói, “chúng ta có thể vứt bỏ con Máu bùn này. Greyback, lấy nó nếu ngươi muốn.”

“KHOOOOOOOOOÔNG!”

Ron vừa làm nổ tung phòng khách; Bellatrix nhìn xung quanh, sốc; mụ hướng đũa phép vào mặt Ron-

“Giải giới!” nó thét lên, khi chĩa đũa phép của Đuôi Trùn vào Bellatrix, và cây của mụ bay lên không trung, Harry đã tóm được nó, khi chạy phía sau Ron. Lucius, Narcissa, Draco và Greyback chạy vòng quanh; Harry hét lên, “bùa Choáng!” và Lucius Malfoy rớt ập xuống cái lò sưởi. Những tia sáng phóng ra từ đũa phép của Narcissa, Draco và Greyback; Harry thụp người xuống sàn, cuộn mình ra sau cái ghế bành để tránh chúng.

“DỪNG LẠI KHÔNG NÓ SẼ CHẾT!”

Vừa thở hổn hển, Harry ngó xung quanh rìa cái ghế. Bellatrix đang khống chế Hermione, cô bé dường như đã ngất đi, tay cầm con dao ngắn bằng bạc dí vào cổ Hemione.

“Bỏ đũa phép của chúng mày xuống,” mụ thì thầm. “Bỏ xuống, hay chúng mày muốn thấy chính xác dòng máu của cái con bé này dơ bẩn như thế nào!”

Ron đứng cứng ngắc, vẫn giữ chặt đũa phép của Đuôi Trùn. Harry đã đứng thẳng dậy, vẫn nắm đũa của Bellatrix.

“Ta nói, bỏ chúng xuống!” mụ rít lên, ấn lưỡi dao vào cổ Hermione: Harry thấy những giọt máu rỉ ra ở đó.

“Được rồi!” nó la lên, vứt đũa phép của Bellatrix xuống sàn nhà phía dưới chân, Ron cũng làm tương tự với cái của Đuôi Trùn. Cả hai giơ tay lên ngang vai.

“Tốt!” mụ liếc mắt đểu cáng. “Draco, nhặt chúng lên! Chúa tể Hắc ám đang tới, Harry Potter! Giờ chết của mày đã đến!”

Harry biết điều đó; cái sẹo đang nổ tung vì đau, và nó có thể cảm thấy Voldemort đang bay xuyên qua bầu trời từ một chỗ xa xôi, qua vùng biển nổi bão và tối thui, và chẳng mấy chốc hắn sẽ tới đủ gần để có thể Độn thổ đến đây, còn Harry nó chẳng thấy một lối thoát nào.

“Bây giờ,” Bellatrix nhẹ nhàng, sau khi Draco quay lại với những cây đũa phép trên tay. “Cissy, tao nghĩ là chúng ta đã có thể trói mấy vị anh hùng nhỏ này lại rồi, trong lúc Greyback trông chừng con bé Máu bùn. Ta chắc chắn Chúa Tể Hắc Ám sẽ không giận ngươi vì con bé đó, Greyback, sau những gì ngươi đã làm tối nay.”

Vào cái lúc những lời cuối cùng thốt ra có một tiếng động lạ rít lên ở phía trên. Tất cả đều nhìn lên cùng lúc và thấy chùm đèn pha lê đang lắc lư; sau đó với một tiếng kọt kẹt và một tiếng leng keng xui xẻo, nó bắt đầu rớt xuống. Bellatrix ở ngay dưới; buông Hermione ra, mụ quăng người sang một bên kèm một tiếng la lớn. Chùm đèn rớt ầm xuống sàn kèm một tiếng nổ lớn của pha lê và dây xích, rơi ngay trên đầu Hermione và con yêu tinh, tay vẫn giữ chặt thanh kiếm Gryffindor . Những mảnh pha lê vỡ lấp lánh bay tứ tung; Draco gập người lại, hai tay nó ôm lấy khuôn mặt đẫm máu.

Khi Ron chạy tới kéo Hermione ra khỏi đám vật liệu, Harry chộp lấy cơ hội: Nó nhảy qua cái ghế bành và giật mạnh ba cây đũa phép từ tay Draco, chĩa tất cả vào Greyback, và hét lên, “bùa Choáng!” Gã người sói văng mạnh lên bởi ảnh hưởng của ba cây đũa, đập vào trần nhà rồi rớt ầm xuống dưới nền.

Khi Narcissa kéo được Draco ra khỏi tầm nguy hiểm, Bellatrix nhảy dựng lên, tóc mụ bay lên khi mụ hua hua con dao bạc; nhưng Narcissa đã chĩa đũa phép ra phía cửa.

“Dobby!” mụ thét lên, còn Bellatrix thậm chí còn đông cứng lại. “Mày ! Mày đã làm rớt chùm đèn - ?”

Con gia tinh nhỏ chạy lon ton vào trong phòng, ngón tay nó vẫy vẫy về phía bà chủ cũ.

“Bà không được làm đau Harry Potter,” nó rít lên.

“Giết nó, Cissy!” Bellatrix hét, nhưng đã có một tiếng động ầm ĩ khác, và đũa phép của Narcissa lại bay lên không trung và rớt xuống góc khác của căn phòng.

“Mày là thứ quỷ lùn kinh tởm!” Bellatrix oang oang. “Sao mày dám lấy đũa phép của một pháp sư, sao mày dám coi thường chủ của mày?”

“Dobby không có chủ!” con yêu tinh ré lên. “Dobby là một yêu tinh tự do, Dobby tới đây để cứu Harry và những người bạn của cậu ấy!”

Cái sẹo lại làm Harry hoa lên trong cơn đau. Nó lờ mở hiểu rằng tụi nó còn lại một chút xíu, cỡ vài giây trước khi Voldemort xuất hiện.

“Ron, bám lấy – và ĐI!” nó hét lên, khi quăng đũa phép cho cậu ta; rồi cúi xuống kéo mạnh Griphook ra khỏi cái chùm đèn. Nhấc bổng con yêu tinh vẫn còn đang lẩm bẩm và giữ chặt cây kiếm, lên vai, Harry túm lấy tay Dobby rồi bổ nhào xuống một chỗ để Độn thổ.

Khi nó chuẩn bị chui vào bóng tối, nó quan sát lần cuối quang cảnh phòng khách với thân hình đóng băng nhợt nhạt của Narcissa và Draco, với một vệt đỏ của tóc Ron, và một màu xanh của con dao bạc, khi Bellatrix phóng con dao dọc qua phòng về phía cái chỗ nó đang biến mất –

Chỗ Bill và Fleur . . . Shell Cottage . . . Chỗ Bill và Fleur . . .

Nó đã biến mất tới một nơi nó không biết; tất cả những thứ nó có thể làm lúc này là lặp đi lặp lại tên của chỗ tới và hy vọng điều đó đủ để đưa nó tới đó. Cơn đau ở trán như đâm chọc vào nó, và sức nặng của con yêu tinh đè lên vai nó; nó cảm thấy cái lưỡi của thanh kiếm Gryffindor đang đập mạnh vào sau lưng: bàn tay Dobby thình lình giật mạnh nó; nó ngạc nhiên tự hỏi có phải con gia tinh muốn san bớt sức nặng cho nó hay là cố gắng bằng cách ép chặt những ngón tay, để nói với nó là mọi thứ đều đã tốt đẹp…

Và rồi chúng trồi lên khỏi mặt đất rắn, ngửi thấy mùi không khí mằn mặn. Harry thấy ở đầu gối nó, tay Dobby đã buông ra, và nó cố gắng nhẹ nhàng thả Griphook xuống đất.

“Ông ổn chứ ?” nó nói khi con yêu tinh khẽ cựa quậy, nhưng Griphook chỉ sụt sùi khóc. Harry liếc quanh xuyên qua bóng tối. Hình như có một ngôi nhà ở gần đó, phía dưới bầu trời đầy sao, và nó nghĩ nó thấy có cái gì đó chuyển động phía ngoài.

“Dobby, có phải đây là Shell Cottage?” nó thì thầm, nắm chặt hai cây đũa phép mà nó đã giật lấy từ tay Malfoy, sẵn sàng chiến đấu nếu cần thiết. “Chúng ta đã tới đúng chỗ chứ ? Dobby?”

Nó nhìn quanh. Con yêu tinh nhỏ đứng cách nó một bước chân.

“DOBBY!”

Con gia tinh lắc yếu ớt, những ngôi sao phản chiếu cặp mắt lớn, sáng ngời của nó. Cùng một lúc, nó và Harry nhìn xuống chỗ cái cán dao bạc nhô lên từ cổ căng phồng con gia tinh.

“Dobby- không – GIÚP VỚI!” Harry gào lên về phía ngôi nhà, nơi có những người đang di chuyển.

“CỨU!”

Nó không biết hay e ngại đó là những phù thủy hay dân Muggle, bạn hay thù; tất cả những điều mà Harry e sợ lúc này là vết máu trên áo Dobby đang loang rộng ra phía trước, và nó dơ hai tay về phía Harry như van nài. Harry nắm lấy và đặt nó xuống lớp cỏ mát rượi.

“Dobby, không, đừng chết, đừng chết –“

Mắt con gia tinh tìm nó và mí mắt run lên với nỗ lực nói những lời cuối cùng.

“Harry … Potter …”

Và sau đó, sau một cái rùng mình nhẹ, con gia tinh hoàn toàn bất động, và đôi mắt nó trông như những trái cầu thủy tinh lớn, lấp lánh ánh sáng từ những ngôi sao rọi xuống mà chúng không thể cảm nhận được nữa.

Download tài liệu này về máy

1 | 2 | 3 | 4 | 5 | 6 | 7 | 8 | 9 | 10 | 11 | 12 | 13 | 14 | 15 | 16 | 17 | 18 | 19 | 20 | 21 | 22 | 23 |
Đã được xem 101660 lần
Sưu tầm bởi: camchuong
Cập nhật ngày 20/08/2007


CẢM NHẬN
Bạn xem ở dãy số dưới
Bạn thấy dãy số bên dưới ko?
Mỗi số là 1 phần của Harry Potter và các thành tích tử thần
Được viết bởi TrueLove (13/02/2009 - 3:16:05 PM)
thanhs
sao khong pots het len cho moi nguoi ban oi
minh cung thich truyen nay lam
Được viết bởi chinhthieugia113 (13/02/2009 - 2:21:23 PM)
Harry Potter
Nói về truyện Harry Potter và thánh tích tử thần, minh có đầy đủ các chương của truyện đấy. Nhưng mình ngại viết lắm ( ý mình là nó dài quá ấy mà )
Được viết bởi tùng1998 (01/05/2008 - 3:05:00 PM)
Harry Potter
Rất Tuyệt vời mình mong sẽ đọc được hết tập Truyện Harry Potter và Thánh Tích của Tử Thần. thansk
Được viết bởi gaubong_nhoxinh_lovely_717 (09/10/2007 - 7:38:55 PM)
thansk
Thật là tuyệt mình mong chờ tập này đã lâu rồi, cảm ơn nhé
Được viết bởi ConMaAmNhac (11/09/2007 - 11:50:21 PM)
TÌM KIẾM

Search
« Tìm nâng cao »
TIÊU ĐIỂM
Harry Potter và Chiếc Cốc Lửa (Harry Potter - phần 4)
Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng
Harry Potter và các Thánh Tích của Tử Thần
Harry Potter và Tên Tù Nhân Ngục Azkaban (Harry Potter - phần 3)
Hừng đông
Harry Potter và Hoàng tử lai
Harry Potter Và Phòng Chứa Bí Mật (Harry Potter - Phần 2)
Chạng Vạng - Stephenie Meyer
Harry Potter và hòn đá phù thuỷ
Nhật thực
SÔI ĐỘNG NHẤT
Lần gặp đầu tiên
Lần gặp đầu tiên
Em mất anh, mãi mãi mất anh!
Ý nghĩa của hoa hồng xanh
Gửi Lại Chút Yêu Thương
Tự tình....
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
Mưa Trên Đảo Nhỏ
LIÊN KẾT WEB
Game Online
Học thiết kế web
Xem phim - Nghe nhạc
Nhạc Flash
Truyện Tranh
Avatars
Chat trên web
NHÀ TÀI TRỢ
 
Thung lũng Hoa Hồng - Mảnh đất của TÌNH YÊU - Diễn đàn TÌNH YÊU lớn nhất Việt Nam- Love Land - Informatics - Relax worlds
Tình Yêu | Tin Học | Giải Trí | Ngoại ngữ | Nghe nhạc | Xem phim | Flash games | Truyện tranh | Thế giới avatars | 15 phút chia sẻ | Lưu bút
Copyright © 2005 Thung Lũng Hoa Hồng. - All rights reserved. Designed and Coded by Thành Nha