Tôi đi tìm em, tìm hoaì không thấy. Tôi là ai giữa cuộc đời này mà sao trái tim vẩn hoaì ngủ mê. Em là ai giữa cuộc đời này sao không đến đánh thức trái tim tôi. Ta là ai giữa cuộc đời này sao vô duyên vô phận chẳng bao giờ được gặp nhau.
Biển rộng thênh thang, dài vô tận, sóng biển vẩn rì rào như lòng tôi khao khát. Tôi là bờ cát còn em là đại dương kia để suốt đời tôi sống trong mộng tưởng. Biển muôn đời vẩn thế, thật đẹp và thật nên thơ. Nhưng bước chân một mình trên cát biển trở thành vô duyên, tại lòng người cô đơn chứ biển có tội gì.
Có phải ghế đá là dành cho đôi lứa yêu nhau? Sao chỉ một mình tôi đơn chiếc. Kìa những đôi tình nhân họ đang cầm tay nhau, ôm nhau, hôn nhau và trao nhau những lời lẽ ngọt ngaò. Thôi nhìn làm chi chỉ khiến lòng thêm buồn. Về thôi !
Tối nay cafe một mình. Ngồi buồn chợt nhớ đến ai..Không gian buổi tối đẹp thế kia, nhạc hay thế kia, li cafe đậm đà thế kia sao lòng ta vẩn cảm thấy lạnh lùng quá. Ôi! một nổi buồn man mác của một tối cafe một mình.
Đông đến .Thu sang. Xuân qua. Hạ về.Vẩn một mình ta lặng lẽ trên lối đi về, trên những chốn quen thuộc. Mưa vẩn rơi lạnh lùng bên ô cửa. Nắng vẩn vàng soi chiếc bóng mong manh. Một dấu chân người dẫm lên lá vàng rơi. Một mình tôi lang thang đi tìm mộng....
Xe của ta ơi đừng giận ta nhé! Đừng hỏi vì sao ta chỉ một mình. Và đừng trách ta tại sao lại khắc lên mi dòng chữ "Lonely".
Ôi đời ta cô đơn......................