Từ nhỏ, Nó_ 1 cô bé dễ thuơng và khá thông minh - đã không biết cái cảm giác có bạn là như thế naò.... Nhưng giờ thì nó đã biết ....và.... định nghĩa "bạn" trong nó bây giờ là... "bạn bè là... sự phản bội của con người"...
Từ nhỏ, nó không có bạn là vì... ba mẹ nó quá nghiêm ngặt đối với nó... nó không có bạn để chơi chung như những đứa bạn đồng trang lứa, còn chuyện qua nhà hàng xóm chơi thì miễn bàn luôn đi. Từ đó, nó trở nên ít tiếp xúc và... bắt đầu rơi vào tình trạng "trầm cảm", nó không nói chuyện với ai kể cả ba mẹ nó (trừ khi ba mẹ nó hỏi gì thì nó mới trả lời... còn không thì thôi...) Nó bắt đầu cuộc sống tự lâp ngay khi còn nhỏ, đến trường,... nó dường như trở thành nguời vô hình trong mắt bạn bè nó, nhưng... hình như cái dòng máu lạnh của nó cũng làm "cảm" mấy anh con trai cùng lớp (or # lớp), nhưng kết quả của các chàng là.... thất baị... bởi vì... "ê! tụi bay, sao nhỏ đó lạnh lùng dữ vậy ta?". Nó mặc cho ai nói nó lạnh lúng hay chãnh thì nó vẫn muốn... "alone", nó không muốn ai buớc chân vào cuộc sống "alone" của nó, nhưng... nó vẫn hy vọng rằng... có ai đó có thể làm cho nó vui vẻ như mọi nguời, vẫn hy vọng có ai đó có thể... làm ấm dòng máu lạnh của nó. Nhưng đó chỉ là 1 hi vọng kín, không ai biết và chắc có lẽ cũng không ai biến cái hy vọng viễn vông đó thành sự thật được. Nó lạnh lùng, vô tâm đến nỗi mọi người có thể cho nó là "độc ác" khi nó thấy 1 nguời qua đuờng bi tai nạn mà vẫn lạnh lùng đi ngang qua mà không thèm nhìn 1 caí, bởi... nó cho rằng... "tai nạn nhẹ thôi mà... đứng lại làm gì cho nguời ta kêu mình là nhiều chuyện.. với lai mình cũng không thích dính vô mấy chuyện bao đồng làm chi... ai sống chết mặc ai, không liên quan tới mình, sau này mình cũng die như mọi nguời thôi....". Cho đến khi... nó học xong lớp 12, và vào SG để tiếp tục học thì mọi chuyện dường như cũng... không thay đổi............. Và tới bây giờ, nó vẫn hy vọng... hy vọng có 1 ai đó có thể... làm ấm lại cái dòng máu lạnh mà nó sở hữu đuợc.... của ai mà chính nó cũng không biết. Giờ thì nó bắt đầu cảm thấy ...dòng máu lạnh trong nguời nó dừng như đã tràn ra tới bên ngoaì... làm cho nó cảm thấy lạnh và... cô đơn... Nó bắt đầu vạch ra kế hoạch... tự làm cho mình vui vẻ và biết quan tâm mọi nguời hơn.... Nó lên lớp như mọi khi... bạn bè nó cảm thấy lạ lùng khi thấy nó tự nhiên... biết cuời và biết nói chuyện với mọi nguời... Lạ... Moị nguời cảm thấy lạ lắm... nhưng cũng mừng vì nó biết... quan tâm tới mọi nguời.... Cho đến một ngaỳ....., nó cảm thấy có bạn vẫn vui hơn, vẫn thấy ấm áp hơn... Trong nó giờ đây đang tự cảm thấy rất hạnh phúc..., nhưng rồi,... cái hạnh phúc, vui vẻ đó đang dâng lên tới đỉnh cao nhất thì... một nguời bạn mà bấy lâu nó vẫn luôn cho rằng... "nhỏ là nguời bạn hiểu mình nhất.." Nhưng không, .... nhỏ đã tát nó 1 cái "giáng trần" chỉ vì 1 thằng con trai đang theo đuổi nó... Nhưng nó cũng không ngờ là... "nhỏ bạn mình cũng thích hắn?". Để rồi,... cái định nghĩa "bạn bè" trong đầu của nó là... "bạn bè là 1 lũ chó..."