Có khi tôi vẫn ngồi nhớ về em từ một miền xa, xa lắm… Xa… bởi những tin nhắn thưa dần với nội dung mỗi lúc lại mang một màu bình yên giả tạo, như chừng những câu chữ chưa là ý, càng chẳng là tình…
“Hôm nay học trò tổ chức sinh nhật cho em, mất 2 tiết mà cô giáo lại thấy vui cả ngày!”
“Sáng nay anh lại lang thang Sài Gòn buổi sáng, bình yên như không có thật, trong lắm!”
Cứ như thế, người gởi nhặt được chút thanh thản như kẻ nhìn trộm bằng một cái liếc mắt về ngày xưa; người nhận ban đầu đoán già đoán non rồi… cũng thành quen…
Xa… bởi những tin nhắn bất chợt trong đêm…
“Anh ngủ chưa?”
“Anh vui không?”
hay “… xiết mình trên gối, thấy thương thân mong manh và cô độc thêm, thêm nữa! Muốn khóc! Sợ bắt gặp mình dối gian với chính mình!...”
Sau những tin ấy là im lặng, im lặng cả tháng, như cái giật mình sau một lần lỡ tay chạm vào ngày xưa, chông chênh chia đều và chưa bao giờ ít hơn…
Xa… bởi có lần ta hẹn nhau ở quán cũ… Em cắt tóc ngắn, anh mất 3 giây để nhận ra em từ sau ô cửa kính. Và sau đó là:
- Em vẫn như ngày xưa, không thấy khác gì!
- Như xưa à?
- …
Dường như giữa anh và em đã kí ức hóa nhiều khái niệm, mà “ngày xưa” là một khái niệm không còn đơn giản để chỉ thời gian. Cứ thế, quanh chúng ta có quá nhiều khái niệm dễ chạm đau, dễ làm khó sống cho hiện tại. Em không muốn và anh cũng chẳng muốn thế!
- Gặp lại em anh thấy dễ sống hơn…
- Em sống được…
Chẳng biết em đã trả lời như ý tôi không, nhưng ra về tôi lại thấy mình vừa đánh mất thêm một khái niệm theo ý nghĩa đơn thuần của nó: “Mùa thu tóc ngắn”…
Ừ, mùa thu bao giờ chẳng xa…