:: Trang Chủ
» Lưu Bút
» Diễn Đàn
» Chơi games
» Nghe nhạc
» Xem phim
» Truyện tranh
» Avatars
» Phòng Tranh

Thơ Tình
Truyện Tình
Vườn tình yêu
Nghệ Thuật Sống
Danh ngôn tình yêu

Tin căn bản
Mẹo vặt
Đồ họa
Kho Download

Học tiếng Anh
Học tiếng Hàn
Học tiếng Hoa

T==============T
ID:  PASS:  
» Quên mật khẩu   » Đăng ký tài khoản mới
Hỏi và đáp
Hôm nay,  
TRANG CHỦ
Lưu bút
Tình yêu
Diễn đàn
Nghe nhạc
Xem phim
Chơi game
Phòng tranh
Quy định
Hỏi đáp
Tình Yêu
Thơ Tình
Truyện Tình
Nghệ Thuật Sống
Vườn Tình Yêu
Tâm Hồn Cao Thượng
Tin Học
Tin Căn Bản
Mẹo Vặt
Đồ Họa
Internet - Web
Kho Download
IT 360°
Giải Trí
Danh Ngôn
Thơ Thẩn
Truyện Cười
Truyện Ngắn
Truyện Ngụ Ngôn
Truyện Truyền Thuyết
Cổ tích - Sự tích
Thế giới games
Học Ngoại Ngữ
Tiếng Anh
Tiếng Hàn
Tiếng Hoa
English audio
English story
Học qua bài hát
Văn phạm tiếng Anh
Kỷ niệm áo trắng
Người thầy
Thơ áo trắng
Kỷ niệm không phai
LIÊN KẾT
Truyện Ngắn

Cuộc tình thoáng qua

        Tác giả: Lê Uyên Phương

Vào năm thứ hai đại học, mùa hè được nghỉ học hơn hai tháng, lợi dụng thời gian rảnh rỗi này tôi xin đi làm full time ở hãng chế tạo slipper (dép đi trong nhà) mong kiếm thêm tiền để dành khi vào học, công việc không nặng nhọc lắm nên đa số là công nhân nữ tuổi từ 20 đến 26, sức gái bẻ gãy sừng trâu.

Ngày đầu tôi được một ông thợ chừng hơn 30 chục tuổi chỉ dẫn cách làm slipper, quẹt keo vào đế để lên cái khuôn rồi cầm phần dép mềm phía trên đã được cắt và may sẵn úp vào cái khuôn thứ hai, rồi dùng tay kéo cho hai cái khuôn ép sát vào nhau, sức nóng của khuôn sắt làm cho chất keo dính hai phần chắc lại nhau. Chỗ làm việc nơi này chỉ có ép đế và đóng hộp sau đó gởi đi còn phần may cắt thì từ chỗ khác thầu rồi chở đến.

Vì ở tỉnh lẻ nên sinh viên ngoại quốc đến học và lại đi làm công hơi hiếm nên họ có vẻ tò mò, chẳng mấy chốc cả hãng biết tôi là dân nước ngoài đến học. Mà cũng chẳng cần phải nói chỉ cần nghe giọng nói lơ lớ tiếng Nhật kiểu mít là họ biết rồi. Cái mà họ thích thú là nghe tôi nói tiếng Nhật ngọng, giống như mình nghe một người Mỹ nói tiếng Việt.

Buổi trưa ăn chung với các cô gái trong phòng ăn, họ mang hộp "bento" theo còn tôi thì cứ bánh mì kẹp "ham", trước lạ sau quen, riết rồi thỉnh thoảng họ đưa cho tôi ăn thử vài món Nhật, tôi cũng không làm khách, cho thì nhận. Lúc này tôi chưa biết ăn sushi và natto (đậu lên men hơi nhớt ăn trộn với cơm nóng). Trong nhóm có cô gái trạc tuổi tôi, tôi hay thường bắt chuyện với cô ta.

Được một tháng tôi mời cô đi ra phố dạo chơi cho đỡ buồn, tôi chẳng phải tán tỉnh gì cả, nói tình thật với cô ta là sống bên Nhật có một mình hơi buồn nên muốn có người đi chơi chung cho vui. Tôi vốn là hạng nhát gái, nếu nói tán tỉnh thì tôi run lên được, lập bập không nói ra được một câu. Vì không có ý tán tỉnh, mục đích chỉ đi chơi nên tôi mở lời dễ dàng. Tôi nói khơi khơi chẳng mong cô ta nhận lời, thế mà cô ta lại ừ, thế mới chết. Đã lỡ rồi đành phải leo lên lưng cọp, tiền bạc kí ca kí cóp làm được một tháng chắc cũng đủ mua vui một vài trống canh. Nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ vui là chính.

Phương tiện đi chơi không có, xe hơi thì không rồi tiền đâu mà mua, có chiếc xe đạp mà lại cũ ra cũ rích chẳng lẽ lại chở gái trên chiếc xe đạp cũ kỹ thì xệ lưng quần quá thể, dây sên sét rỉ đạp nặng muốn gẫy chân, mà cô ta có nhẹ gì cho cam chắc cũng phải nặng gấp rưỡi tôi, nếu mà có chở cô ta đi nữa thì chắc chiếc xe bị gẫy làm đôi quá, không được! thôi thì đi xe bus lại vừa tiện vừa đỡ quê xệ. Cuối tuần đi ra phố bằng xe bus, nói là đi chơi ngoài việc đi shopping hay đến nhà hàng thì chỉ còn chơi pachinko hoặc thẩy bowling.

Tôi hỏi có chỗ nào đi chơi không, cô ta gật đầu dắt tôi đến tiệm bowling ở gần ga xe điện. Cha mẹ ơi! đời thủa từ cha sinh mẹ đẻ đến giờ có biết cái mặt mũi của môn chơi bowling nó ra làm sao đâu. Cô ta ghi tên mướn từ A đến Z, tôi đứng xớ rớ bên cạnh mặt cứ nghệch ra, cô ta lo chơi thẩy banh thì ít mà lo dạy tôi thì nhiều. Lần đầu không biết chơi nên trái banh cứ chạy được nửa đường là rớt cái đùng xuống rãnh chứ chưa đụng tới được mấy cái chai nhựa. Mỗi lần như thế cô ta cười như nắc nẻ lấy làm thú vị, thì ra tôi làm trò cười mua vui cho cô ta, bố khỉ chán thiệt.

Sau buổi đi chơi đó tôi cũng quên đi, hàng ngày làm việc vẫn gặp cô ta chào hỏi, buổi trưa có món gì lạ cô chia cho tôi một ít ăn lấy thảo. Thời gian trôi nhanh cũng sắp hết hè để vào học tiếp.

Buổi chiều hôm đó, đang ở nhà đọc sách tôi nghe điện thoại gọi.

- Moshi, moshi, atashi wa Taiko desụ... (a lô, Taiko đây, Taiko muốn đến nhà thăm anh có được không?)

Lỗ tai tôi lùng bùng, tôi tưởng tôi nghe lầm, tôi cà lâm nói không ra hơi.

- Được ... được... chứ... chứ.

Nói xong câu này tôi thở hổn hển. Vội vàng hút bụi căn phòng, dọn dẹp lại đống hỗn độn vốn bừa bãi và ngổn ngang sách vở, rửa mặt chải lại mái tóc cho gọn gàng, tôi tỉnh hẳn cơn ngái ngủ không cần phải uống cà phệ

Tôi hẹn cô ta ở bến xe bus gần nhà đi bộ khoảng 10 phút, tôi ra đón cô ta về nhà. Điều đầu tiên đập vào mắt tôi khi gặp cô ở bến xe bus, một chiếc váy mầu hồng nhạt cao hơi quá đầu gối ôm gọn vòng mông chắc nịch của người con gái đang độ xuân phơi phới tình nồng, cặp giò trắng nõn nà mà ngày mới qua Nhật tôi chê là "Daikon" giờ nhìn quen lại hóa ra thật khiêu khích, thường ngày đi làm cô mặc quần dài, bữa nay mặc váy khiến tôi hơi chóa mắt và thắc mắc. Cổ họng tôi bị giật cục lên xuống từng hồi vì phải nuốt nước bọt liên miên.

Vào tới nhà tôi bỏ gói đồ trên bàn kotastu, gói đồ mà tôi thấy cô cầm trên tay khi đi bộ tôi ga lăng xách giùm.

Cô chỉ gói đồ và nói đây là quà bánh cô đưa cho tôi. Tôi mở tivi trắng đen 13 inches để phá tan sự im lặng, thời đầu thập niên 1970 truyền hình mầu và video cassettle của Sony mới ra nặng cồng kềnh và còn mắc kinh khủng, tôi chỉ dán mũi cửa tiệm mà ngó chứ đâu dám rớ. Taiko bầy món bánh để trên bàn, thấy vậy tôi ra bếp đun nước sôi để pha trà. Tôi nghe loáng thoáng người phát ngôn truyền hình nói có trận bão đang kéo đến.

Gần 6 giờ chiều, tôi nói nếu cô ta chịu ở lại ăn với tôi bữa cơm cho vui, thế là chúng tôi ra chợ gần đó mua một ít thức ăn về nấu, trước khi đi tôi lấy nồi cơm điện National ra nấu cơm. Đồ ăn thì chỉ có món cá nướng, rau xào và món miso (không tránh khỏi). Cô ta trổ tài nấu món Nhật, vừa nấu vừa nói huyên thuyên, nửa tiếng sau đồ ăn được bầy lên bàn. Đang ăn bỗng tôi nghe thấy tiếng sấm rồi chớp liên hồi, mưa kéo đến hắt vào cửa kính nghe lộp độp, trời bỗng tối sầm lại.

Taiko lên tiếng giải thích cho tôi biết.

- Taiko sinh đẻ ở vùng này nên không lấy làm lạ, năm nào cũng đến giờ này là có bão kéo đến, riết quen.

Đã xong bữa cơm nhưng mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hột, tôi nhìn Taiko ái ngại mở miệng.

- Mưa lớn thế này làm sao Taiko về nhà đây.

Taiko nhìn tôi rất nhanh rồi cúi xuống nói.

- Thôi cho Taiko ở lại đêm nay vậy, nếu anh không phiền.

Tôi lại càng bấn người lập bập.

- Không... không... có... có.. gì mà phiền hết.

Thật ra nếu tôi muốn hay cô ta muốn thì chỉ cần gọi một cú phôn là có chiếc taxi đến ngay, nhưng cả hai đều hình như quên bẵng đi điều này. Tôi nhìn Taiko rồi nghĩ thấy thương cô ta, thôi thì đành chịu nằm chật chội một chút vậy, nhường cho cô ta tấm nệm. Bầu trời đen bên ngoài thỉnh thoảng bị xé tan bởi luồng ánh sáng của sét đánh xuống đất thành lằn vòng vèo. Bên trong căn phòng nhỏ có lẽ sẽ xảy ra một trận bão nhỏ khác chăng, hy vọng là không. Tôi hối hận đã gật đầu để cho cô ta ở lại qua đêm.

Tôi trải tấm nệm ra sàn chiếu tatami, rồi lấy tấm khăn trải giường mới phủ lên trên để che bớt cái mùi hôi ở bẩn của học sinh lười biếng giặt. Tôi trải tấm khăn khác lên sàn, vì sàn bằng chiếu tatami nên cũng không đau lưng như nằm phản. Chúng tôi để nguyên bộ quần áo như vậy nằm ngủ, trời về đêm với cơn bão kéo dài khiến căn phòng trở nên lạnh, chiếc chăn mỏng không đủ ấm khiến tôi rên nhẹ, chiếc chăn dầy tôi đã đưa Taiko đắp. Tiếng rên nhẹ của tôi không lớn nhưng đủ làm cho Taiko thức giấc, có lẽ nàng cũng không chớp mắt được.

- Sao vậy anh!

- Không có chi! trời hơi lạnh khiến tôi hơi khó ngủ một chút.

Một lúc sau tôi lại tỉnh giấc không biết vì lạnh hay vì mùi hương của người con gái tỏa ra trong phòng làm tôi mất ngủ.

- Anh ơi! Hay tới đây nằm chung cho nó ấm áp.

Tôi nửa tỉnh nửa mơ, không tin vào tai mình hỏi lại dò dẫm nếu không dám bị ăn tát tai dễ như chơi.

- Taiko có nằm chật chội được không? (Sao mà ngố đến thế! thằng tôi quả quá thật thà)

- Không sao đâu càng ấm chứ sao anh, sợ anh lạnh bị cảm thì không tốt đâu.

Được lời như cởi tấm lòng. Tôi run rẩy bò tới vì run quá đi không được, rút cục tôi cũng lết đến được và nằm gọn trong chiếc chăn ấm, nàng cầm lấy tay tôi vuốt nhẹ. Tới đây thì tôi không còn tự chủ được nữa, một sức mạnh vô hình vực tôi dậy, tôi chồm lên đặt chiếc hôn mạnh bạo đến rướm máu, nàng cũng chỉ chờ anh chàng ngố làm một cử chỉ ra dáng đàn ông để nàng có thể lẳng lơ ôm chặt lấy buông xuôi tất cả những e dè mắc cỡ. Nụ hôn quyện lẫn "mùi miso và mùi nước mắm" thật nồng nàn, tôi đam mê thụ hưởng và hút lấy vị ngọt mới và lạ lùng.

Cái gì đến đã đến, tôi đã ngủ vùi trong giấc mộng đẹp, và vẫn còn bàng hoàng vì không tin vào chính mắt mình. Cuộc tình đến và đi như cơn gió thoảng, sau ngày mưa bão đó chúng tôi không còn gặp nhau nữa.

Bàn tay năm ngón suông đem vào nhau mộng mau

Ngoài trời mưa, mưa hoài, gió mưa nặng nề ...

Giờ này còn nhìn nhau, nhìn đắm đuối như suối bền

Nhìn suốt kiếp như chết mòn, nhìn hấp hối thương đau

Ngày mai ta không còn thấy nhau.

 

Đã được xem 2703 lần
Sưu tầm bởi: CamChuong
Cập nhật ngày 02/02/2007


CẢM NHẬN
Chưa có cảm nhận nào đc viết cho bài này!
TÌM KIẾM

Search
« Tìm nâng cao »
TIÊU ĐIỂM
Harry Potter và Chiếc Cốc Lửa (Harry Potter - phần 4)
Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng
Harry Potter và các Thánh Tích của Tử Thần
Harry Potter và Tên Tù Nhân Ngục Azkaban (Harry Potter - phần 3)
Hừng đông
Harry Potter và Hoàng tử lai
Harry Potter Và Phòng Chứa Bí Mật (Harry Potter - Phần 2)
Chạng Vạng - Stephenie Meyer
Harry Potter và hòn đá phù thuỷ
Nhật thực
SÔI ĐỘNG NHẤT
Lần gặp đầu tiên
Lần gặp đầu tiên
Em mất anh, mãi mãi mất anh!
Ý nghĩa của hoa hồng xanh
Gửi Lại Chút Yêu Thương
Tự tình....
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
Mưa Trên Đảo Nhỏ
LIÊN KẾT WEB
Game Online
Học thiết kế web
Xem phim - Nghe nhạc
Nhạc Flash
Truyện Tranh
Avatars
Chat trên web
NHÀ TÀI TRỢ
 
Thung lũng Hoa Hồng - Mảnh đất của TÌNH YÊU - Diễn đàn TÌNH YÊU lớn nhất Việt Nam- Love Land - Informatics - Relax worlds
Tình Yêu | Tin Học | Giải Trí | Ngoại ngữ | Nghe nhạc | Xem phim | Flash games | Truyện tranh | Thế giới avatars | 15 phút chia sẻ | Lưu bút
Copyright © 2005 Thung Lũng Hoa Hồng. - All rights reserved. Designed and Coded by Thành Nha