Noel buồn
1 giấc mơ không có thật
Chị!!!!!!!!!!
Chị biết ko,đêm qua là đêm noel,em đã mơ 1 giấc mơ kì lạ.
Em mơ gì chị biết ko?
hì,1 giấc mơ mà theo em thì đó là giấc mơ mà em mong muốn nó trở thành hiện thực
nếu sau khi chị nghe em kể cho chị nghe về giấc mơ ấy,chị sẽ bảo em thật ngốc vì đã mong giấc mơ đó thành hiện thực.
đêm qua,em mơ,người bị ung thư là em,chứ ko phải chị
em là người thế chỗ chị,và em chết vì can bệnh đó
hơi đau 1 chút chị ạ,và bệnh ung thư mà
nhưng em ko sao,sau khi đau 1 lát,em thấy toàn thân mình nhẹ nhõm,và em đang bay
em tự do trong không trung,vui lắm chị ạ!
nhưng niềm vui ấy chẳng được bao lâu,khi em nghe thấy tiếng khóc nức nở của mẹ em
Mẹ khóc thảm thiết,kêu tên em mãi trong vô vọng.
Mẹ khóc,mẹ ngất rồi khi tỉnh,mẹ lại khóc.
Nhìn mẹ vật vã,kêu gào ,em cũng oà khóc theo.
Em thương mẹ quá,em muốn quay lại,và gọi 1 tiéng mẹ:"mẹ ơi,con đây,con quay về với mẹ đây".Nhưng sao,em ko thể nhập vào cái xác đã lạnh ngắt ấy.Em cố gắng mãi,nhưng ko thể nhấc nổi dù chỉ là 1 ngón tay,vì cái xác đã lạnh lắm rồi chị ạ.
Em đành bỏ cuộc thôi.
Em đành ngồi xuống cạnh mẹ,ôm mẹ,và khóc theo thôi.Mẹ vẫn vật vã và ngất lên ngất xuống.Mẹ ko thể cảm nhận được cái ôm của em vì em đơn giản chỉ là 1 linh hồn.
Em nhìn mẹ.
Mẹ gầy quá,mắt mẹ đỏ hoe,mặt mẹ xanh xao,chị ạ.Bây giờ em mới biết mẹ yêu em biết đến nhường nào.Vậy mà,trước kia,em ko biết,em đã cãi mẹ nhiều,làm mẹ buồn nhiều lắm.Em hối hận chị ạ.
Em chợt nhớ tới bố.Em ko nghe thấy tiếng bố đâu cả.Em nhìn xung quanh cũng ko thấy bố.Em bay ra ngoài,tìm khắp nơi,mãi em mới thấy bố đang đứng ở gốc cây bàng,gọi điện thoại.
Em khóc,trách bố sao quá vô tâm,con gái bố đã mãi ra đi,ko bao giờ trở lại nữa,mà sao bố ko để tâm,khóc cho em dù chỉ 1 ít.Nhưng rồi,em thấy bố đi vào nhà kho,căn nhà mà ngày xưa bố và em hay chơẩptốn tìm lúc em còn nhỏ.
Bố ngồi xuống,cạnh nơi em hay ẩn nấp,và gọi :"Con yêu,bố tìm thấy con rồi nhé,ra đi nào".
Bố im lặng 1 lúc,rồi bố gục mặt vào lòng bàn tay,khóc.Tiếng khóc ngẹn ngào,kìm nén bấy lâu nay.
Em chưa bao giờ thấy bố khóc,và em thầm cảm phục bố vì điều đó.Bố thật cứng rắn!
Xưa nay,em cứ tưởng,đàn ông mà khóc là nhục,là hèn,nhưng giờ em mới hiểu,đàn ông chỉ khóc khi quá đau khổ mà thôi.
Em đau đớn khi thấy điều đó ở bố.Bố khóc nhiều,tiếng khóc nấc lên.Chắc bố đau lắm chị nhỉ?
Em chết mà làm khổ bố mẹ quá đi,chị ạ!
Nhưng mà,em ko muốn sống.Vì với em,cuộc sống này,vô vị lắm chị ạ.
Chẳng có niềm vui,cũng chẳng có gì đáng để sống.
Em buồn lắm,vì dường như,chẳng ai quan tâm tới em,trừ bạn thân của em và bố mẹ.
Nhưng mà,bạn thân em đâu phải lúc nào cũng ở bên em được.
Đôi lúc,em thấy mình cô đơn quá.
Em thấy mình lạc lõng trong thế giới vừa thực vừa ảo này.
Chị biết ko,hôm qua là noel,vậy mà,em buồn nhiều quá.
Thời tiết đâu có lạnh mà sao,em thấy lòng mình lại lạnh đến thế!
Mọi chuyện với em,chẳng có chuyện nào vui vẻ,và may mắn.
Thật khó khăn để chấp nhận mọi việc cùng 1 lúc,nhưng em sẽ cố.
Em sẽ giải quyết từng việc 1.
à,ko.Đâu có gì để giải quyết đâu,chị nhỉ.Mọi việc đã như thế,thì em sẽ để cho nó cứ trôi theo thời gian,và mãi cứ là như thế.
Em ko còn 1 chút hi vọng gì nữa rồi,chị ạ.Buồn thật đấy.
Em có cảm giác,với mọi người,em chỉ là 1 thứ đồ gì đó, muốn tâm sự thì tâm sự,muốn trút giận thì trút giận.
họ trút giận lên em 1 cách vô cớ rồi lại chửi em,chị ạ,những lời lẽ thật thô tục!
trong đám tang của em,họ có đến,và chị biết họ làm gì ko?
Họ khóc,những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má họ.
Em cười.
Liệu,đó có phải là những giọt nước mắt thực sự?
Nếu là thật,thì tại sao,ngay khi em còn sống,lại ko quan tâm đến em,lại ko nói chuyện với em 1 cách tử tế?
tại sao lại chỉ chửi bới,hay đơn giản là thờ ơ,lạnh lùng khi em nói chuyện.
Giờ,em đi rồi,mãi đi về cõi vĩnh hằng rồi,làm sao có thể ở lại nói chuyện với họ được chứ?
Tại sao,cứ phải để mãi mất đi 1 thứ gì đó,con người ta mới hối hận?
Em khóc mãi,khóc thương cho chính bản thân mình,tại sao ko bao giờ có được niềm vui?
Rồi,xác em được người ta đưa đi hoả thiêu.
Em chợt tỉnh lại,thoát khỏi giấc mơ ấy.
Em thấy má mình man mát,mắt lại ướt,sờ lên mặt mới biết,hoá ra là em đang khóc............
Thoát khỏi giấc mơ,em thấy luyến tiếc.
Vì............em mong,giấc mơ đó là có thật,chị ạ.
Cho dù chị có bảo em ngốc,nhưng em vẫn mong,người phải chết là em.
Em muốn chị sống thật lâu vì chi là người tốt,chị đáng được như thế.
Chị và em tuy ko phải ruột thịt,nhưng em vẫn coi chị như chị ruột của mình.
Người anh trai mà em yêu quý nhất,đã ko còn ở đây nữa.Giờ đến chị,cũng sắp bỏ em mà ra đi mãi mãi.
Tại sao,tại sao tất cả những người mà em thương yêu đều ròi bỏ em mà đi hả chị?
Để lại em ở đây
cô đơn 1 mình.
Đã được xem 2187 lần
Sưu tầm bởi: Smile_lovely
Cập nhật ngày 15/08/2010
CẢM NHẬN |
Chưa có cảm nhận nào đc viết cho bài này! |
|
|