:: Trang Chủ
» Lưu Bút
» Diễn Đàn
» Chơi games
» Nghe nhạc
» Xem phim
» Truyện tranh
» Avatars
» Phòng Tranh

Thơ Tình
Truyện Tình
Vườn tình yêu
Nghệ Thuật Sống
Danh ngôn tình yêu

Tin căn bản
Mẹo vặt
Đồ họa
Kho Download

Học tiếng Anh
Học tiếng Hàn
Học tiếng Hoa

T==============T
ID:  PASS:  
» Quên mật khẩu   » Đăng ký tài khoản mới
Hỏi và đáp
Hôm nay,  
TRANG CHỦ
Lưu bút
Tình yêu
Diễn đàn
Nghe nhạc
Xem phim
Chơi game
Phòng tranh
Quy định
Hỏi đáp
Tình Yêu
Thơ Tình
Truyện Tình
Nghệ Thuật Sống
Vườn Tình Yêu
Tâm Hồn Cao Thượng
Tin Học
Tin Căn Bản
Mẹo Vặt
Đồ Họa
Internet - Web
Kho Download
IT 360°
Giải Trí
Danh Ngôn
Thơ Thẩn
Truyện Cười
Truyện Ngắn
Truyện Ngụ Ngôn
Truyện Truyền Thuyết
Cổ tích - Sự tích
Thế giới games
Học Ngoại Ngữ
Tiếng Anh
Tiếng Hàn
Tiếng Hoa
English audio
English story
Học qua bài hát
Văn phạm tiếng Anh
Kỷ niệm áo trắng
Người thầy
Thơ áo trắng
Kỷ niệm không phai
LIÊN KẾT
Truyện Ngắn

Cửa sổ nhà đối diện

        Tác giả: Phụ Nữ Mới - Nguyễn Lê Thư - VHTT

1. Tốt nghiệp ĐH, nàng không về quê mà quyết trụ lại Hà Nội. Gần nửa năm trôi qua, ban đầu người ta thấy nàng tất bật với những bộ hồ sơ xin việc đi đi về về suốt ngày.

Nhưng quãng độ hơn tháng trở lại đây, người ta chẳng mấy khi thấy nàng ra khỏi nhà nữa hoặc có chăng chỉ thoáng chút vào buổi tối, chắc là đi dạo hoặc đâu đó với người yêu. Nhiều người đoán già, đón non chắc nàng có tâm sự. Hoặc là do gia đình có chuyện buồn, hoặc công việc không suôn sẻ và thậm chí có người bạo miệng đoán nàng đã trót dại với người yêu nên phải nhốt mình trong nhà trong thời kỳ thai nghén.

Nhưng không ai biết được rằng nàng không muốn ra khỏi nhà hay nói cho đúng hơn là chưa muốn ra khỏi nhà chỉ vì nàng chưa xin được việc. Nàng đã quá mệt mỏi vì phải chờ đợi và không muốn mệt mỏi thêm nếu như gặp gỡ người quen và đối diện với những câu hỏi đại loại như: “Công việc ổn chứ? Thu nhập thế nào? Định khi nào theo chàng về dinh...”


Vốn dĩ là một người thẳng tính, thậm chí là có chút kiêu căng, chưa và không muốn nói dối ai bao giờ nên những câu như thế với nàng giống như là một cực hình. Nếu nói thật rằng chưa đâu vào đâu rồi thì thể nào có đứa ổn hơn sẽ lại được dịp ra giọng bề trên, khuyên bảo này nọ, mà nói dối bạn bè thì không phải là thói quen của nàng... nàng nghĩ thế nên sợ ra ngoài, sợ phải đối diện và thanh minh về hiện tại và tương lai của chính mình.

2. Giờ thì đến lượt nàng sợ nàng vì thấy sầu uất nặng nề, không xứng đáng với những gì bố mẹ đã quan tâm dành cho. Rồi nàng tự kết tội bản thân và hoang mang cho rằng mình đã mắc bệnh trầm cảm và không thể chữa khỏi. Nàng mất ngủ nửa đêm về sáng, kèm theo các biểu hiện về cơ thể như đau mỏi, khó chịu,... và nàng muốn tự sát vì cảm thấy như mình bị bỏ rơi. Nàng muốn thoát ra khỏi căn phòng của nàng, căn phòng chỉ duy nhất có một cái cửa sổ. Nàng hành động như một kẻ rối loạn tính cách khi đạp tung cửa sổ ra để giao hòa với trời, đất. Đối diện với nhà nàng là dãy nhà tập thể cao ngất, không cả cho nàng thấy được một khoảng trời dù là bé bằng bàn tay. Đã thế, nhà đối diện với căn phòng của nàng, nàng để ý cũng duy nhất có mỗi cái cửa sổ và hình như từ ngày nàng đến, thậm chí là trước đó cửa sổ ấy chưa được mở ra bao giờ. Nàng ngửa mặt cười rồi đột ngột hét lên...

Cửa sổ nhà bên bật mở cùng với đó là tiếng mắng mỏ: “Điên à! Thần kinh à? Chập mạch à?” Nàng quay lại phía cửa sổ nhà đối diện. Người vừa mắng nàng là một thanh niên cỡ tuổi em trai nàng, trắng trẻo và nom rất tri thức với đôi kính cận đeo trễ trên sống mũi. Nàng ấp úng: Xin lỗi, em đang ôn thi à? Ừ nhỉ, cuối tháng 5 rồi còn gì...? Hắn không nói gì, bấu tay vào chấn song cửa sổ ngửa mặt lên nhìn trời, miệng khẽ cười.

3. Có tiếng chuông gọi cửa. Nàng nhìn qua cửa sổ xuống dưới thấy mẹ hắn đang đứng trước cửa. Nàng nghĩ bụng: Vì cú hét của mình làm kinh động đến việc học hành của con bà nên bà sang nhắc nhở đây”.

Mở cửa, nàng đang định cất tiếng: “Cháu xin lỗi vì đã làm phiền tới em nhà mình, làm phiền bác. Lần sau cháu sẽ không thế nữa...”. Nhưng người đàn bà chỉ hiền lành đứng nhìn quanh căn phòng nàng, nhìn nàng chăm chú rồi nói: “Bác khuyên cháu không nên nhốt mình trong nhà nữa. Bác nghĩ những gì cháu đang vướng phải chỉ là một căn bệnh”

Nàng tròn mắt: “Dạ thưa, bác nói gì cháu không hiểu! Sao bác lại... nói cháu như vậy?”. Người phụ nữ nhìn ra cửa sổ nhà mình, nơi cậu con trai đang bấu tay vào chấn song ngước mắt nhìn trời cười. Bà nói với nàng: “Trước đây nó là một người hoạt bát, chan hòa với mọi người và học giỏi. Nhưng rồi vì một sơ suất nhỏ khiến nó bị thi trượt đại học. Nó cho đó là nỗi nhục và tự cô lập với mọi người. Nó luôn tưởng tượng rằng tất cả mọi người đều soi mói vào thất bại đó của nó và khinh thường nó. Cháu là người ngoài, nhìn nó qua ô cửa sổ thì thấy nó hoàn toàn khác, thậm chí thấy đáng ganh tỵ với nó. Người ngoài nhìn cháu cũng vậy. Ấy thế nhưng các cháu luôn tự làm khổ mình chỉ vì những thất bại ban đầu...”  

Đã được xem 2218 lần
Sưu tầm bởi: Camchuong
Cập nhật ngày 22/10/2010


CẢM NHẬN
Chưa có cảm nhận nào đc viết cho bài này!
TÌM KIẾM

Search
« Tìm nâng cao »
TIÊU ĐIỂM
Harry Potter và Chiếc Cốc Lửa (Harry Potter - phần 4)
Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng
Harry Potter và các Thánh Tích của Tử Thần
Harry Potter và Tên Tù Nhân Ngục Azkaban (Harry Potter - phần 3)
Hừng đông
Harry Potter và Hoàng tử lai
Harry Potter Và Phòng Chứa Bí Mật (Harry Potter - Phần 2)
Chạng Vạng - Stephenie Meyer
Harry Potter và hòn đá phù thuỷ
Nhật thực
SÔI ĐỘNG NHẤT
Lần gặp đầu tiên
Lần gặp đầu tiên
Em mất anh, mãi mãi mất anh!
Ý nghĩa của hoa hồng xanh
Gửi Lại Chút Yêu Thương
Tự tình....
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
Mưa Trên Đảo Nhỏ
LIÊN KẾT WEB
Game Online
Học thiết kế web
Xem phim - Nghe nhạc
Nhạc Flash
Truyện Tranh
Avatars
Chat trên web
NHÀ TÀI TRỢ
 
Thung lũng Hoa Hồng - Mảnh đất của TÌNH YÊU - Diễn đàn TÌNH YÊU lớn nhất Việt Nam- Love Land - Informatics - Relax worlds
Tình Yêu | Tin Học | Giải Trí | Ngoại ngữ | Nghe nhạc | Xem phim | Flash games | Truyện tranh | Thế giới avatars | 15 phút chia sẻ | Lưu bút
Copyright © 2005 Thung Lũng Hoa Hồng. - All rights reserved. Designed and Coded by Thành Nha