Khung cửa sổ không cài then
Tác giả: Phan Thành Đạt
Chiều nay, tôi ra thăm mộ cô bé. Tôi làm một con diều thật đẹp, nhưng không để nó tung bay trên bầu trời mà tôi xếp gọn gàng trên mộ cô bé. Có lẽ không phải hi vọng nào cũng thành hiện thực, nhưng ít ra tôi cũng thấy ấm lòng khi biết rằng, cô bé đã kiên cường chống lại bệnh tật và khát khao có được những hạnh phúc giản đơn.
Căn nhà cuối phố hiện lên trong ánh nắng sớm mai với màu vàng hoa thiên lý thật đẹp. Gia đình này mới chuyển đến không lâu, thi thoảng chúng tôi lại thấy một người đàn ông đứng tuổi đến bấm chuông. Chủ nhà là một người đàn bà nom vẻ dịu dàng, phúc hậu nhưng ít gần mọi người. Nhiều người trong xóm đồn rằng bà ấy là tình nhân của người đàn ông kia, họ về đây là để tránh mặt người vợ cả. Điều khiến tôi lấy làm lạ là khung cửa sổ trên căn gác không bao giờ đóng, dù nắng hay mưa bão. Trên khung cửa có mấy chậu hoa lan trắng khép nép bên chiếc chuông gió. Chắc chắn rằng chủ nhân của nó phải là người rất lãng mạn.
Tôi chưa bao giờ bước chân vào trong vì bà chủ nhà hầu như không giao thiệp với bên ngoài, có chăng chỉ vài câu xã giao với hàng xóm. Cơ hội đến với tôi khi con diều tôi tự tay làm lấy vô tình vướng vào chậu phong lan.
- “Cô ơi! Cô ơi! Cho con vào lấy con diều!”
Không ai trả lời, tôi bạo gan trèo vào. Cửa chính không khóa, có lẽ bà ấy đã đi chợ. Căn nhà không lớn nhưng được bài trí rất ngăn nắp, những thớ gỗ bóng lên vì được lau chùi nhiều. Bước từng nhịp lên cầu thang mà tôi nghe thoáng thấy tiếng một người con gái hát. Người ta đồn nhà này xưa kia có ma, gáy tôi hơi lạnh, tôi rùn người nhưng sự tò mò càng khiến tôi bước tới.
- “Anh, anh là ai? Sao lại vào nhà tôi? Mẹ ơi, mẹ ơi!”
- “Đừng sợ, đừng sợ, tôi vào lấy con diều..”
Trước mắt tôi là cô bé chừng mười bảy tuổi, đôi mắt rất sáng và khuôn mặt ngời lên một vẻ sáng lạ lùng. Cô bé ngồi trên giường, nhìn tôi với vẻ đầy sợ hãi. Tôi bước ra cửa sổ lấy con diều, rồi quay lại thanh minh:
- “Anh xin lỗi, anh có gọi nhưng không thấy ai trả lời nên anh mới tự ý vào nhà..”
Có lẽ thấy tôi không có ý xấu nên cô bé mới thôi không rúc người vào góc giường nữa. Nắng tràn vào khắp gian phòng, căn phòng được bày trí khá công phu.
- “Diều đẹp quá!”
- “Ừ, diều anh làm đó!”
- “Em ước gì được thả diều…”
Tiếng xe dừng ở trước cổng, tôi vội từ giã mà chỉ kịp đáp lời cô bé khi cô bé hỏi tên tôi, “Hải”, tôi nhanh chóng chạy băng qua phía sau hàng rào. Hôm sau đi học về ngang nhà, mẹ cô bé gọi với theo tôi “Hải ơi! Hải ơi!”.
- “Con có thể làm cho cô con diều được không, bao nhiêu tiền cô gửi lại cho con!”
- “Dạ…con xin lỗi vì hôm qua con tự ý vào nhà cô..”
- “ Thôi con vào đây chút hãy về!”
Tôi và cô Thúy – mẹ cô bé đi vòng ra chiếc bàn đá phía sau nhà, dưới giàn hoa giấy ngồi trò chuyện. Cô bé tên Thiên Kiều, mười bảy tuổi. Hôm qua thấy cô bé buồn nên mẹ cô gặng hỏi mới biết chuyện tôi vào nhà. Tôi có dịp hỏi về những điều thắc mắc, tôi mới biết rằng lời đồn đại của mọi người là không đúng sự thật. Cô là vợ cả, nhưng không sinh được con trai mà chồng cô là con một trong gia đình ba thế hệ nên cô đồng ý li dị để chồng lấy vợ khác. Thiên Kiều không ra ngoài được vì sức khỏe rất yếu, cô bị chứng suy tim. Cô bé giống mẹ y đúc, đôi mắt buồn, khuôn mặt phúc hậu và giọng nói rất trong trẻo, cô bé hát rất hay.
Từ hôm ấy, tôi thường qua lại nhà cô bé, thỉnh thoảng ở lại ăn cơm với hai mẹ con. Một năm sau, tôi đi học đại học. Sợ cô bé khóc, tôi chỉ để lại vài dòng chữ nhờ mẹ cô chuyển giúp. Ba tháng sau, tôi nhận được một lá thư. Thiên Kiều gửi cho tôi, nhìn những nét chữ thẳng tắp, tôi chợt nhớ cô bé da diết.
“ Anh Hải! Hôm trước em vẫn chưa trả lời anh vì sao khung cửa sổ phòng em không bao giờ đóng phải không? Anh biết không, vì em sợ bóng tối. Em rất muốn được như anh, chạy nhảy, vui đùa, đi học hành…Anh dạy em: cuộc sống không có con đường cùng, em phải có niềm tin vào ngày mai…Anh à, giờ hi vọng em đã sắp thành hiện thực rồi đó, em chuẩn bị đi phẫu thuật. Dù tỉ lệ thành công chỉ có 50% nhưng có còn hơn không phải không anh? Anh yên tâm, em sẽ vượt qua mà…Anh hứa với em nhé, anh phải về thăm em đó! Em nhớ anh!”
Đôi mắt tôi cay cay, phải rồi cô bé ạ! Cố gắng lên em nhé!
Tôi trở về sau sáu tháng xa nhà, lòng xốn xang khi đến trước cửa nhà cô bé. Khung cửa vẫn mở rộng, nhưng giàn phong lan đã lâu ngày không có bàn tay người chăm sóc. Cổng nhà phủ lên một lớp bụi đường, có lẽ lâu ngày không người lau chùi…Tôi đã không tin lời mẹ nói, nhất quyết phải đến để thấy tận mắt. Cô bé đã ra đi, ra đi với niềm hi vọng mà tôi từng động viên, trái tim yếu đuối không đủ sức mang lại sự sống cho cô bé. Mẹ cô bé đã bỏ đi từ đó, mọi người không biết bà ấy đi đâu, nghe nói vì quá đau khổ nên bà ấy đã đi ra nước ngoài cùng người họ hàng.
Chiều nay, tôi ra thăm mộ cô bé. Tôi làm một con diều thật đẹp, nhưng không để nó tung bay trên bầu trời mà tôi xếp gọn gàng trên mộ cô bé. Có lẽ không phải hi vọng nào cũng thành hiện thực, nhưng ít ra tôi cũng thấy ấm lòng khi biết rằng, cô bé đã kiên cường chống lại bệnh tật và khát khao có được những hạnh phúc giản đơn. Tôi trở về trên con đường nhạt nắng, lòng tự nhủ rằng tôi không được phụ lòng cô bé.. “Anh cố gắng học thật giỏi, sau này anh làm nhạc sĩ, anh đàn cho em hát anh nhé!”….
Đã được xem 2868 lần
Sưu tầm bởi: Thanhdat1986
Cập nhật ngày 04/11/2010
CẢM NHẬN |
Chưa có cảm nhận nào đc viết cho bài này! |
|
|