:: Trang Chủ
» Lưu Bút
» Diễn Đàn
» Chơi games
» Nghe nhạc
» Xem phim
» Truyện tranh
» Avatars
» Phòng Tranh

Thơ Tình
Truyện Tình
Vườn tình yêu
Nghệ Thuật Sống
Danh ngôn tình yêu

Tin căn bản
Mẹo vặt
Đồ họa
Kho Download

Học tiếng Anh
Học tiếng Hàn
Học tiếng Hoa

T==============T
ID:  PASS:  
» Quên mật khẩu   » Đăng ký tài khoản mới
Hỏi và đáp
Hôm nay,  
TRANG CHỦ
Lưu bút
Tình yêu
Diễn đàn
Nghe nhạc
Xem phim
Chơi game
Phòng tranh
Quy định
Hỏi đáp
Tình Yêu
Thơ Tình
Truyện Tình
Nghệ Thuật Sống
Vườn Tình Yêu
Tâm Hồn Cao Thượng
Tin Học
Tin Căn Bản
Mẹo Vặt
Đồ Họa
Internet - Web
Kho Download
IT 360°
Giải Trí
Danh Ngôn
Thơ Thẩn
Truyện Cười
Truyện Ngắn
Truyện Ngụ Ngôn
Truyện Truyền Thuyết
Cổ tích - Sự tích
Thế giới games
Học Ngoại Ngữ
Tiếng Anh
Tiếng Hàn
Tiếng Hoa
English audio
English story
Học qua bài hát
Văn phạm tiếng Anh
Kỷ niệm áo trắng
Người thầy
Thơ áo trắng
Kỷ niệm không phai
LIÊN KẾT
Truyện Ngắn

Nhật thực

        Tác giả: Stephenie Meyer

Nhiều người vẫn hằng tin rằng thế gian này rồi sẽ bị lụi tàn trong biển lửa,
Nhưng vẫn có những ai đó cho rằng thế giới này sẽ bị đắm chìm trong băng.

Chương 5

-Em có sao không, Jake? Bố chị nói rằng em đang ở trong gia đoạn khó khăn… Chẳng lẽ em không có lấy một chút thời gian nào gọi là vui ư?
            Cánh tay ấm nóng của người bạn nhỏ ngoắc vào cánh tay của tôi.
            -Không đến nỗi tệ lắm – Jacob trả lời, mắt vẫn không đáp lại ánh nhìn của tôi.
            Một cách chậm rãi, người thiếu niên bước trở lại chỗ cái xác cây – kéo cả tôi theo – đôi mắt của cậu ta dán chặt vào những hòn đá ánh ngũ sắc cầu vồng. Rất tự nhiên, tôi ngồi xuống chiếc ghế bất đắc dĩ ấy, nhưng cậu bạn của tôi thì lại chọn ngồi xuống mặt đá ẩm ướt, không phải bên cạnh tôi. Phải chăng cách ngồi ấy có thể giúp được cậu giấu đi gương mặt của mình trước tôi? Cánh tay của cậu vẫn còn ngoắc vào cánh tay của tôi, chưa rời.
            Im lặng. Và tôi là người đầu tiên phá tan cái bầu không khí nặng nề đó:
            -Lâu rồi, chị không đến đây. Chắc là mù tịt thông tin về mọi thứ rồi. Sam và Emily sao rồi em? Embry nữa? Quil đã…?
            Tôi không dám nói hết câu, chợt nhớ ra rằng chuyện của Quil, người bạn thân của Jacob là một đề tài khá nhạy cảm.
            -À, Quil – Tôi nghe thấy một tiếng thở dài não nuột của Jacob.
            Vậy là điều không thể né tránh ấy cuối cùng cũng xảy ra – Quil hẳn đã gia nhập vào đội người sói.
            -Chị rất tiếc – Tôi lầm bầm.
            Nhưng Jacob bỗng khụt khịt mũi, trước sự ngỡ ngàng của tôi:
            -Đừng nói điều đó trước mặt cậu ấy.
            -Em nói vậy là sao?
            -Quil không muốn nghe thấy những lời thương cảm đại loại như vậy đâu. Cậu ta là một trường hợp… kì cục – cậu ta thích điều đó. Hoàn toàn lấy làm hạnh phúc.
            Tất nhiên là tôi ngớ người ra trong giây lát. Chẳng phải chính tôi đã từng cảm nhận được nỗi xót xa không thể cất thành lời của những người sói, khi biết rằng người bạn của mình rồi cụng sẽ phải chịu chung số kiếp bất hạnh như mình đó sao. Thế mà nào ngờ…
            -Hả?
            Jacob ngoái đầu ra sau, đón lấy ánh nhìn nơi tôi. Cậu ta mỉm cười, và sau đó đảo mắt.
            -Quil cho rằng đấy là món quà tuyệt vời nhất mà cậu ấy được tặng trong đời. Cuối cùng, cậu ta cũng hiểu được ngọn ngành sự vụ. Cậu ta rất vui vì bạn bè đã quay trở lại, hay nói một cách khác, trở thành thành viên của đội “chiến binh” – Jacob lại khịt khịt mũi – Đúng là Quil có khác.
            -Cậy ấy thích điều đó ư?
            -Nói đúng ta thì… hầu hết tụi nó đều thích thế – Jacob thừa nhận một cách chậm rãi – Nếu nói về lợi thế thì cũng có nhiều lắm: tốc độ này, làm gì cũng được này, được hưởng một sức mạnh trời ban nữa… thêm vào đó là một không khí… gia đình… Chỉ có anh Sam và em là hai kẻ duy nhất cảm thấy chua xót mà thôi. Nhưng anh Sam, dẫu sao, cũng đã vượt qua được chuyện đó lâu rồi. Chỉ có em là đứa còn rền rĩ, ta thán – Nói đến đây, Jacob bật cười với chính mình.
            Tuy vậy, tôi vẫn còn nhiều điều cần muốn biết lắm.
            -Tại sao em và Sam lại không vui tới mức đó? Sam đã gặp phải chuyện gì? Anh ấy có nỗi khổ riêng gì vậy? – Những câu hỏi cứ thế tuôn ra một tràng, Jacob không biết đường nào mà lần nữa, cậu lại được dịp cười như nắc nẻ.
            -Chuyện dài lắm.
            -Chị cũng đã kể một thôi một hồi chuyện của mình cho em rồi đấy thôi. Với lại, chị cũng không vội về nhà – Tôi trả lời, bất giác nhăn nhó khi nghĩ đến cảnh một mớ rắc rối đang chờ đợi mình.
            Người bạn nhỏ ngẩn mặt lên nhìn tôi gần như ngay tức khắc, cậu ta đã nhận ra ý tứ trong câu nói ấy.
            -Hắn sẽ giận chị sao?
            -Ừ – Tôi thật thà thú nhận – Anh ấy rất dị ứng với những chuyện chị làm mà anh ấy cho là… mạo hiểm.
            -Chẳng hạn như giao du với người sói chứ gì.
            -Ừưư.
            Jacob nhún vai.
            -Thế thì chị đừng về. Em sẽ ngủ trên ghế tràng kỷ.
            -Hay lắm – Tôi làu bàu – Nhưng rồi sau đó anh ấy sẽ tìm đến chị cho mà xem.
            Jacob sựng người lại rồi cất tiếng cười nhạt.
            -Thật thế sao?
            -Bởi vì anh ấy lo lắng chị có thể bị thương hay gặp phải một chuyện nào đó chẳng lành… Có lẽ vậy.
            -Sáng kiến của em lúc nào cũng hay hết ta ơi.
            -Chị xin em đấy, Jake. Chị thật sự ghét điều đó lắm.
            -Chị ghét cái gì?
            -Ghét chuyện em và anh ấy rồi sẽ giết hại lẫn nhau! – Tôi phàn nàn – Chị phát điên lên vì điều đó. Tại sao cả hai người không t hể cư xử với nhau một cách lịch sự, đàng hoàng được nhỉ?
            -Hắn sẽ giết em thật à? – Jacob hỏi tôi, “tặng” thêm một nụ cười hung tợn đầy sát khí, không thèm bận tâm đến biển lửa hận đang ngùn ngụt bùng cháy trong lòng tôi.
            -Anh ấy không có giống như em đâu! – Tôi chợt nhận ra là mình đã hét váng lên – Ít ra, về mặt này, anh ấy trưởng thành hơn em nhiều. Anh ấy biết rằng em mà có mệnh hệ nào thì chị sẽ đau lòng lắm – vậy nên anh ấy chẳng bao giờ làm cái chuyện đó.
            -Ờơơ, đúng rồi – Jacob lầm bầm – Chắc chắn hắn là người theo chủ nghĩa hoà bình.
            -Thấy ghét! – Tôi rút tay mình ra khỏi tay người bạn nhỏ, khẽ đẩy vào đầu cậu ta. Rồi tôi rút cả hai đầu gối lên, vòng tay ôm lấy chúng khư khư.
            Cứ ngồi trong tư thế ấy, tôi hậm hực dõi mắt về phía cuối chân trời.
            Jacob ngồi yên chừng vài phút. Sau cùng, cậu ta cũng đứng dậy, tiến lại, ngồi xuống kế bên và, quàng tay lên vai tôi. Nhưng tôi đã rũ vai để đánh rơi cánh tay ấm nóng ấy xuống.
            -Em xin lỗi – Người thiếu niên nhỏ nhẹ lên tiếng – Em sẽ cố gắng cư xử cho phải phép.
            Im lặng.
            -Chị có còn muốn nghe chuyện về anh Sam không? – Cậu ta hỏi ướm
            Tôi nhún vai.
            -Như em đã nói rồi, chuyện dài lắm. Và rất… không giống ai. Cuộc đời mới này đem lại cho những kẻ như em bao nhiêu điều lạ lùng. Hồi trước, em không có thời gian để đề cập với chị. Còn chuyện của anh Sam – chậc, em không biết mình có đủ khả năng giải thích cho đúng không nữa.
            Những ngôn từ của cậu bạn đã kích thích nỗi hiếu kì trong tôi, lấn át cả cơn cáu bẳn.
            -Chị đang lắng nghe đây – Tôi cứng giọng.
            Và trong nhỡn giới của mình, tôi nhận ra một bên gò má của “kẻ đáng ghét” hơi đưa lên… vì nụ cười khá rộng.
            -Anh Sam bước chân vào cuộc đời mới gian khổ hơn bọn em nhiều. Bởi lẽ, anh ấy là người đầu tiên, và anh ấy chỉ có một thân một mình, không có ai giải thích cho anh ấy biết chuyện gì đang xảy ra cả. Ông nội của Sam đã mất từ trước khi anh ấy ra đời. Bố của anh ấy thì rày đây mai đó. Không một ai phát hiện ra những dấu vết rất đặc thù đó hết. Lần đầu tiên của anh ấy – lần đầu tiên anh ấy biến hình – anh ấy cứ đinh ninh rằng mình đã mất trí hoàn toàn. Phải mất những hai tuần sau, khi anh ấy lấy lại được bình tĩnh, anh ấy mới biến được thành người trở lại.
            “Chuyện đó xảy ra từ trước khi chị đến Forks, do đó, chị không biết gì về chuyện này. Mẹ của Sam và chị Lead Clearwater đã phải nhờ đến đội bảo vệ rừng bủa đi tìm anh ấy, cả cảnh sát nữa. Ai cũng cho rằng anh ấy gặp phải tai nạn, hoặc là một sự cố nào đó…”
            -Chị Lead ư? – Tôi không thể không hỏi lại, sửng sốt, Leah là con gái ông Harry. Bất chợt được nghe lại cái tên của cô gái, trong lòng tôi bỗng ngập tràn một nỗi tiếc thương. Ông Harry Clearwater là bạn vong niên của bố tôi, mùa xuân vừa rồi, ông ấy đã mất vì chứng đau tim.
            Giọng nói của người thiếu niên cũng thay đổi, trở nên trĩu nặng những u buồn:
            -Vââânggg. Chị Leah và anh Sam vốn yêu nhau từ thuở còn ngồi trên ghế nhà trường. Họ bắt cặp với nhau từ khi chị ấy mới bước chân vào cánh cửa trường trung học. Khi anh ấy bị mất tích, chị ấy chẳng khác gì như người bị mất trí vậy.
            -Nhưng Sam và Emily…
            -Em sẽ nói đến chuyện đó… nó cũng là một phần của câu chuyện mà – Người bạn nhỏ trả lời. Cậu ta hít vào thật chậm rãi, rồi sau đó, thở hắt ra.
            Thật ngớ ngẩn thay cho tôi khi bao lâu nay vẫn lầm tưởng rằng Sam chưa từng yêu ai khác ngoài Emily. Đúng là trong cuộc đời của mỗi người, hầu như ai cũng đã yêu và đã chia tay nhiều lần. Nhưng khi tôi nhìn thấy Sam và Emily bên nhau, tôi không thể tưởng tượng ra được cảnh anh ta ở bên người khác. Cái cách anh ta nhìn cô gái… ừm, khiến cho tôi nhớ lại một ánh nhìn chứa chan cảm xúc thi thoảng tôi vẫn nhận thấy trong đôi mắt của Edward – khi anh nhìn tôi.
            -Sam trở về – Jacob tiếp tục câu chuyện – Nhưng anh ấy không hề hé môi với ai về nơi anh ấy đã đến. Tin đồn cứ thế rộn lên – nội dung tin đồn chủ yếu cho rằng anh ấy đã dính líu vào những vụ việc xấu xa. Thế rồi một buổi chiều  nọ, anh Sam tình cờ gặp ông nội của Quil, khi già Quil Ateara đến thăm bà Uley. Anh Sam bắt tay già. Già suýt nữa bị ngã đột quỵ – Nói đến đây, Jacob phá ra cười ngặt nghẽo.
            -Sao thế?
            Jacob đưa tay lên má tôi, xoay cho gương mặt tôi nhìn trực diện vào gương mặt cậu – rồi cậu ta khẽ đưa người tới trước, gương mặt của chúng tôi chỉ cách nhau cò vài xăngtimét ngắn ngủi. Lòng bàn tay của người bạn nhỏ như muốn nung cháy làn da mặt của tôi, cơ hồ như cậu đang phải chịu đựng sự hành hạ của cơn sốt.
            -Ờ ha, đúng rồi – Tôi thốt lên. Đồng thời cảm thấy cực kì khó chịu khi gương mặt của mình lại ở gần gương mặt của người thiếu niên đến mức này, và cả bàn tay ấm nóng của cậu ta đang áp lên da mình nữa – Sam nóng lên.
            Jacob lại bật cười, tiếp lời:
            -Bàn tay của Sam lúc đó cứ như đang để ở trên bếp lò ấy, nó nóng rực.
            Gương mặt của Jacob ở gần tôi quá, tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được hơi thở mang đầy nhiệt lượng của cậu. Làm ra vẻ tự nhiên, tôi chỉnh lại tư thế – ngồi thẳng người lên, thoát khỏi bàn tay của cậu bạn, hay nói một cách khác – giải thoát cho gương mặt đang bị kìm kẹp; tuy nhiên, ngõ hầu để cho Jacob không bị tổn thương, tôi cẩn thận đan tay mình vào tay cậu. Và đáp lại hành động ấy của tôi, người thiếu niên thoáng mỉm cười, cậu ta ngả người ra sau, rõ ràng là đãphát giác ra ẩn ý của kẻ đang ngồi bên cạnh cậu.
            -Thế là ông Ateara đi liền một mạch tới chỗ những vị lão làng khác – Jacob tiếp tục kể – Họ là những người còn ghi nhớ di huấn của tổ tiên, họ biết chuyện. Ông Ateara,  bố em và ông Harry đã từng trông thấy ông nội của họ biến đổi ra sao. Khi già Quil kể chuyện cho họ nghe, họ bí mật gặp Sam và giải thích cho anh ấy hiểu.
            “Mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn khi anh ấy hiểu ra, khi anh ấy không còn đơn độc nữa. Mọi người cũng biết anh ấy không phải là người duy nhất bị “dị ứng” với sự xuất hiện trở lại của bọn Cullen – Jacob phát âm cái tên bằng một giọng điệu ngoa ngoắt không có chủ ý – Song, chưa ai đến tuổi đó cả. Vậy nên anh Sam mới phải chờ đợi mấy đứa em đến ngày sẽ có thể chung vai sát cánh cùng anh ấy…
            -Nhà Cullen không hề có ý niệm này – Tôi nói gần như hụt hơi – Họ không biết rằng người sói vẫn còn tồi tại ở đây. Họ không biết rằng sự xuất  hiện của họ sẽ khiến em và các bạn của em phải chịu một kiếp sống khác.
            -Nhưng sự thật thì vẫn cứ là sự thật.
            -Đừng có nói với chị là em đang kéo chị về hùa với định kiến của em đấy nhé.
            -Chị nghĩ em nên học cách tha thứ như chị sao. Chúng ta, đâu phải ai cũng là thánh hay những kẻ tử vì đạo đâu.
            -Người lớn một chút đi, Jake.
            -Em cũng mong được như vậy lắm – Cậu bạn của tôi thẽ thọt trả lời.
            Đôi mắt tôi như dán dính vào Jacob, cố gắng hiểu điều cậu vừa thốt ra thành lời.
            -Sao cơ?
            Jacob bật cười khúc khích.
            -Một trong những điều lạ lùng, hồi nãy em có nói rồi đó.
            -Em… không… thể… lớn lên sao? – Tôi hỏi một cách thẳng thừng – Em sao nào? Không… bị… già đi à? Em đùa ư?
            -Không – Cậu bạn của tôi bật môi ở chữ Không thật dứt khoát.
            Tôi cảm nhận rõ mồn một bầu máu nóng đang dâng tràn như lũ túa lên mặt mình. Đôi mắt tôi mau chóng mọng đầy những nước – nước mắt của bộn bề cảm xúc. Tôi nghiến răng lại, thật chặt, đến độ nghe thấy cả tiếng.
            -Chị Bella? Em đã nói gì không phải sao?
            Tôi chợt nhận ra rằng mình lại đứng bật dậy, hai bàn tay nắm lại rất chặt, cả thân người run lên bần bật.
            -Em. Sẽ. Không. Bị. Già. Đi – Tôi lầm bầm qua kẽ răng.
            Một cách dịu dàng, Jacob nắm lấy khuỷu tay tôi, cố gắng kéo tôi ngồi xuống.
            -Vâng, không một ai trong tụi em sẽ phải chịu cảnh đó. Chị làm sao vậy?
            -Vậy là chỉ có một mình chị là sẽ phải lớn lên? Mỗi một ngày trôi qua là chị lại phải xa rời tuổi trẻ, thật kinh khủng! – Tôi gần như là rít lên, vung hai tay vào không trung. Hành động đó có khác nào xỉa một nhát dao đến bố tôi đâu, một phần người nhỏ bé trong tôi nhận thức được điều đó, nhưng nỗi bất mãn bấy lâu nay đã làm mờ mắt, che hết lý trí của tôi rồi – Quỷ tha ma bắt! Thế giới đáng ghét này là thế nào vậy? Sự công bằng ở đâu?
            -Bình tĩnh lại đi, chị Bella.
            -Im đi, Jacob. Im đi! Thật quá bất công!
            -Chị giậm chân “bạch bạch” luôn chưa? Em thấy trên tivi, con gái hay làm như thế đó.
            Vẫn còn lầm bầm tức tối, song, tôi đã… nhỏ giọng hơn.
            -Cũng không đến nỗi tệ như chị nghĩ đâu, chị à. Chị ngồi xuống đi, em sẽ giải thích cho mà nghe.
            -Chị sẽ đứng.
            Người bạn nhỏ trố mắt.
            -Vâng. Sao cũng được. Nhưng chị nghe này, một ngày nào đó, em cũng sẽ… phải già đi thôi.
            -Em giải thích đi.
            Jacob không vội trả lời ngay, cậu ta vỗ nhè nhẹ vào cái thân cây. Tôi cáu kỉnh thêm đúng một tíc tắc nữa rồi mới chịu… ngồi xuống; cơn lửa hận tự dưng tắt ngóm, thật nhanh, hệt như lúc nó xuất hiện. Và bây giờ thì tôi đã có đủ bình tĩnh để mà nhận ra rằng mình vừa hành xử chẳng khác gì một con ngốc cả.
            -Khi bọn em đã có đủ khả năng tự kiềm chế được bản thân, có thể thoát khỏi… - Jacob nói – nếu như trong suốt một thời gian dài, tụi em không lần nào quay lại kiếp sói. Chẳng dễ đâu chị – Người bạn nhỏ của tôi lắc đầu, bất giác trở nên hoài nghi – Chắc phải mất cả một thời gian dài mới học được cách kiềm chế. Ngay cả đến anh Sam cũng còn chưa thành công. Nhưng làm sao có thể tránh được đây, khi chắn giữa đường đời của tụi em là cả một đám ma-cà-rồng. Tụi em không thể nghĩ đến chuyện sống an phận, khi mà bộ tộc đang cần có người bảo vệ. Nhưng dẫu sao, chị cũng đừng lấy đó làm điều băn khoăn, trăn trở, bởi lẽ em đang lớn tuổi hơn chị đây, ít ra cũng là về mặt thể chất.
            -Em đang nói gì vậy?
            -Chị nhìn em đi, Bells. Trông em có giống kẻ mười sáu tuổi không?
            Làm theo lời của người thiếu niên, tôi ngắm nghía hình dáng đồ sộ của cậu, cố gắng đưa ra một nhận định công bình.
            -Hình như không được giống lắm.
            -Không giống tí nào ấy chứ. Bởi lẽ một khi gien sói đã kích hoạt thì các nội tố trong cơ thể của tụi em sẽ phát triển một cách toàn diện chỉ trong vòng vài tháng. Sinh trưởng bộc phát, đúng thật là địa ngục – Jacob nhăn nhó – Về mặt thể chất, chắc em cũng phải hai mươi lăm tuổi hay là cỡ đó đó chị. Bởi vậy, ít ra trong khoảng bảy năm tới, chị không vần phải buồn lên buồn xuống vì nỗi lớn tuổi hơn em nhiều đâu.
            Hai mươi lăm tuổi hay là cỡ đó. Câu nói ấy khiến đầu óc tôi rối tung. Nhưng đúng rồi, sự phát triển thần tốc – tận mắt tôi đã chứng kiến người bạn nhỏ của mình “nhổ giò” và lớn lên như thế nào. Tôi nhớ Jacob của ngày hôm nay khác với ngày hôm qua ra sao… Tôi lắc đầu, choáng váng.
            -Vậy nên chị có muốn nghe em kể tiếp về anh Sam không, hay là chị muốn gào thét về những điều em không thể kiểm soát được?
            Tôi hít vào một hơi thật sâu.
            -Chị xin lỗi. Tuổi tác hiện đang là đề tài nhạy cảm của chị. Chị dễ bị kích động về nó.
            Đôi mắt của Jacob sắt lại, trông như đang tìm từ ngữ để diễn đạt.
            Nhưng tôi không muốn đụng đến những chuyện đã khiến tôi động lòng nữa – các dự tính của tôi trong tương lai, các giao ước này nọ sẽ bị phá vỡ nếu chẳng may tôi có lỡ miệng ké lộ về kế hoạch của mình; thôi, tốt nhất là tôi nên gợi ý cho cậu bạn của mình vậy.
            -Vậy là khi đã được bố em, ông Harry và ông Ateara giải thích, động viên, Sam đã hiểu ra cớ sự, em đã nói là mọi chuyện không còn khó khăn nữa. Và, cũng như em nói, có những điều rất tuyệt vời… - Tôi ngập ngừng trong giây lát – Thế thì tại sao Sam lại ghét họ đến như vậy? Tại sao Sam lại muốn chị ghét họ?
            Jacob thở dài, đáp:
            -Cái này thuộc về lãnh vực số mệnh rồi, chị.
            -Chị là một kẻ chạy trời cũng không thoát khỏi số nè.
            -Vââânggg, em biết mà – Người thiếu niên toét miệng cười, nói tiếp – Ừm, chị nói đúng. Anh Sam biết chuyện gì đang diễn ra, và mọi thứ gần như đã trở nên bình thường. Về nhiều  mặt, có thể nói cuộc đời của anh ấy đã trở lại như xưa, ừm, tuy không còn được bình thường nữa. Nhưng chắc chắn là tốt hơn – Gương mặt của Jacob se lại, trông như đang phải chịu đựng một nỗi đau vừa đột ngột ùa đến – Anh Sam không thể kể với chị Leah. Bọn em không được phép kể với bất kì ai không liên quan. Và lại, anh Sam ở bên cạnh chị ấy cũng không được an toàn – và anh ấy đã chọn cách nói dối, xa lánh chị ấy, giống như em đã từng hành xử với chị. Chị Leah rất giận, anh ấy không chịu tiết lộ với bạn gái những gì đã xảy ra – rằng anh ấy đã ở đâu; đêm đến, anh ấy hay đi đâu; cớ sao lúc nào cũng thấy anh ấy mệt lả – nhưng mà trên hết, cả hai vẫn tìm cách vượt qua những khó khăn. Họ vẫn luôn cố gắng. Họ thật sự yêu nhau.
            -Rồi cuối cùng chị ấy cũng biết được sự thực, phải không? Có phải chuyện xảy ra như vậy không?
            Người thiếu niên lắc đầu phủ nhận:
            -Không, không phải như vậy. Mà thật ra là vào một ngày cuối tuần, người em họ của chị Leah, chị Emily Young, mới từ lãnh địa của người Makah xuống thăm chị ấy.
            Miệng tôi há hốc.
            -Emily là em họ của Leah sao?
            -Chị em con chú con bác, chị à. Nhưng mà hai người thân lắm. Hồi còn nhỏ, hai chị ấy giống hệt như hai chị em ruột vậy.
            -Thật… quá đáng. Làm sao mà Sam có thể…? –Tôi lắc đầu, không thể nói trọn vẹn câu.
            -Chị đừng vội xét đoán anh ấy. Đã có ai nói với chị rằng… Có bao giờ chị nghe nói đến duyên ngầm chưa?
            -Duyên ngầm? – Tôi lặp lại cái từ xa lạ – Chưa. Nghĩa là sao?
            -Là một trong những chuyện kì lạ mà chúng mình đang thảo luận đây. Không phải điều đó xảy ra với tất thảy mọi người. Thật ra thì nó là chuyện hi hữu, chứ không phải là lẽ thường tình. Anh Sa, đã từng nghe qua mấy chuyện này rồi, những chuyện mà tất thảy tụi em đều chỉ nghĩ là truyền thuyết. Anh Sam đã nghe nói đến duyên ngầm, nhưng anh ấy chưa bao giờ nghĩ rằng…
            -Nghĩ gì? – Tôi thúc giục.
            Jacob để cho hồn mình chìm đắm trong đại dương mênh mông suy tư:
            -Anh Sam đã có một mối tình nồng thắm dành cho chị Leah. Nhưng khi anh ấy gặp chị Emily, mối tình ấy đã tan biến ngay. Nhiều khi… chúng ta không thể hiểu được lý do tại sao… chúng ta lại tìm thấy người yêu đích thực của mình theo cách đó – Đôi mắt của người bạn nhỏ đưa sang tôi, gương mặt của cậu đỏ bừng – Em muốn nói là… người yêu tri kỷ ấy.
            -Cách này? Kiểu tiếng sét ái tình ấy hả? – Tôi cười khúc khích.
            Nhưng Jacob vẫn giữ nguyênnét mặt nghiêm nghị. Đôi mắt đen láy của cậu ta có hơi nheo lại vì bực bội trước phản ứng của tôi.
            -Nó mạnh hơn cái đó. Có uy lực hơn rất nhiều.
            -Chị xin lỗi – Tôi lí nhí – Em đang nói chuyện nghiêm túc mà, phải không?
            -Dạ.
            -Tiếng sét ái tình? Nhưng lại có uy lực lớn hơn ư? – Giọng nói của tôi vẫn còn lẩn quất những hoài nghi, và người bạn nhỏ của tôi không khó khăn gì để nhận ra điều đó.
            -Không dễ gì giải thích đâu chị. Dù sao thì nó cũng không phải là chuyện gì quá quan trọng – Người thiếu niên nhún vai một cách hờ hững – Chị muốn biết điều gì đã khiến cho Sam ghét ma-cà-rồng mà. Chính vì chúng mà anh ấy bị biến đổi, vì chúng mà anh ấy căm ghét chính bản thân mình. Chính vì điều ấy đấy. Vì anh ấy đã làm tan nát trái tim của chị Leah. Anh ấy đi ngược lại với những điều mà anh ấy đã hứa với chị ấy. Hằng ngày, anh ấy phải hứng chịu nỗi oán trách không lời toát ra từ đôi mắt biết nói của chị Leah, anh Sam cũng hiểu là chị ấy không hề trách sai.
            Jacob đột ngột ngừng lời, có vẻ như cậu đã lỡ miệng nói ra một điều mà cậu không có ý muốn đề cập đến.
            -Chị Emily thu xếp chuyện này như thế nào? Khi mà chị ấy đã thân thiết với chị Leah như thế…? – Sam và Emily đúng là một cặp trời sinh, là hai miếng ghép hình vừa khớp, và là hai nửa hoàn hảo của nhau. Tuy nhiên… làm sao Emily có thể nhắm mắt trước cái sự thật rằng anh ta đã từng thuộc về người khác? Mà người đó chẳng khác nào là chị gái ruột của mình…
            -Ban đầu chị ấy cũng khổ tâm lắm. Nhưng thật khó có thể kháng cự được những hẹn thề và những đam mê – Jacob thở dài – Rồi sau đó, anh Sam kể hết mọi chuyện với chị ấy. Khi ta tìm ra được một nửa của mình, không một điều luật nào lại có thể trói buộc được ta cả. Chị cũng biết rằng chị ấy đã bị thương như thế nào mà, phải không?
            -Ừưư – Thị trấn Forks chỉ biết được có mỗi một chuyện, đó là cô gái xấu số ấy đã bị gấu vồ, nhưng tôi thì nắm được nội tình sự vụ.
            Người sói rất khó tự chủ, Edward đã từng nói như vậy. Những người ở gần họ rất dễ bị thương.
            -Dạ, họ giải quyết mọi chuyện theo hướng như vậy đấy, thật khó khăn, khó khăn đến mức kì lạ. Anh Sam đã rất sợ, anh ấy hoảng loạn tinh thần, và giận bản thân mình vô cùng… Anh ấy còn tính lao đầu vào gầm xa buýt nếu điều đó có thể khiến cho chị Emily khoẻ lại nữa. Dù sao thì anh ấy cũng suýt một chút nữa là hành động như vậy thật, để chấm dứt mọi tai hoạ do mình gây ra. Anh ấy bị khủng hoảng… Thế rồi, không hiểu sao, chính chị ấy là người an ủi anh Sam, và sau đó…
            Jacob ngừng lại, không nói ra hết suy nghĩ của mình, nhưng tôi cũng có cảm giác rằng chuyện sau đó rất riêng tư, không còn có thể chia sẻ được.
            -Tội nghiệp Emily – Tôi thì thầm – Tội nghiệp Sam. Tội nghiệp Leah…
            -Vâng, chị Leah là người khổ nhất! – Người thiếu niên nhìn nhận – Chị ấy cố làm mặt bình thản. Chị ấy sẽ trở thành phù dâu.
            Tôi quay mặt đi, hướng mặt về phía cuối vịnh, nơi có những bãi đá lởm chởm ngô cao khỏi mặt nước – trông chẳng khác gì những ngón tay bị mất đốt – mà cố gắng nắm bắt cho hết mọi chuyện. Tôi cảm nhận được bên cạnh mình, Jacob đang chú mục vào gương mặt tôi, chờ đợi tôi lên tiếng.
            -Chuyện này cũng xảy ra với em phải không? – Cuối cùng, tôi cất tiếng hỏi, nhưng vẫn trông ra xa – Tiếng sét ái tình ấy.
            -Ồ, không – Người bạn nhỏ trả lời rất… hùng hồn – Chỉ có Sam và Jared là “bị” thôi.
            -Ừmmm – Tôi chỉ biết “lên tiếng” có thế, và cố tỏ ra vẻ quan tâm một cách chừng mực, xã giao. Và trong tôi, một cảm giác nhẹ nhõm lan toả ra khắp cõi lòng. Cớ sao lại như vậy nhỉ, tôi cố gắng tìm lời giải thích cho mình. Có lẽ tôi vui vì Jacob không nói huỵch tẹc ra rằng giữa hai chúng tôi đang có một mối liên hệ thần bí giống như những người sói với nhau; rằng mối quan hệ của chúng tôi hiện cũng khó biết nên xếp nó vào kiểu nào. Tôi không còn muốn biết những gì thuộc về lãnh vực tự nhiên nữa, bấy nhiêu thôi đã là đủ lắm rồi.
            Jacob cũng thôi trò chuyện, và một cách nhanh chóng, bầu không khí xung quanh hai chúng tôi bỗng trở nên tĩnh mịch một cách đáng ngại. Trực giác trong tôi bắt đầu lên tiếng mách bảo: tôi không muốn nghe, không muốn biết những suy nghĩ của cậu bạn.
            -Chuyện của Jared là sao vậy em? – Tôi hỏi để phá tan sự im lặng não nề.
            -Không có gì nghẹt thở đâu chị. Suốt một năm trời, ngày nào cô gái ấy cũng ngồi bên cạnh cậu ta, thế mà cậu ta có đoái hoài gì đâu, chẳng thèm nhìn người ta lấy lần thứ hai nữa chứ. Vậy rồi sau khi biến đổi, ai xui nấy khiếu thế nào, cậu chàng lại quyết định quay sang nhòm cô ấy một cái, và thế là không sao rời mắt khỏi được. Kim cũng lãng mạn lắm. Cô nàng say cậu chàng như điếu đổ, còn viết tên họ của cậu ta bên cạnh tên mình trong cuốn sổ nhật ký nữa – Jacob phá ra cười một cách chế nhạo.
            Tôi chau mày.
            -Jared kể với em như thế à? Lẽ ra cậu ta không nên làm như vậy.
            Jacob lập tức bặm môi.
            -Đúng ra, em không nên cười mới phải. Nhưng dù sao thì cũng thấy ngồ ngộ.
            -Người yêu tri kỷ mà.
            Người bạn nhỏ thở dài.
            -Kì thực, Jared cũng không cố tình kể với tụi em đâu. Em đã nói với chị về vụ này rồi, chị còn nhớ không?
            -Ừ há. Em và các bạn có thể nghe được suy nghĩ của nhau, nhưng chỉ là khi mọi người biến thành sói, đúng không?
            -Đúng. Cũng giống như con đỉa của chị vậy đó – Jacob lừ mắt.
            -Edward – Tôi chỉnh lại.
            -Ờ, ờ. Cũng có lẽ vì đó mà em mới hiểu được tâm trạng của anh Sam. Nếu anh ấy được quyền chọn lựa, chắc chắn anh ấy chẳng đời n ào để lộ cuộc sống riêng tư của mình cho tụi em biết đâu. Bởi vậy, đó là điều mà tụi em, đứa nào cũng ghét – Giọng nói của Jacob chợt khản đặc, chất chứa bao nỗi chua xót, nghẹn ngào – Thật đáng sợ. Không hề có riêng tư, không hề có bí mật. Tất cả mọi điều mà chị lấy làm e thẹn, xấu hổ đều bị phơi bày rành rành ra hết trước mắt mọi người – Cậu bạn rùng mình.
            -Nghe thấy ớn quá nhỉ – Tôi thầm thì.
            -Nó chỉ có ích chừng nào tụi em cần đến sự phối hợp của nhau thôi – Người thiếu niên giải thích một cách miễn cưỡng – Khi mà hoạ hoằn lắm mới có một con đỉa láng cháng lọt vào lãnh địa của bọn em. Gã Laurent đó vui thật. Mà nếu mà hồi thứ Bảy vừa rồi, bọn Cullen không xớ rớ trên đường truy đuổi của bọn em thì… chà chà! – Jacob rền rĩ – Tụi em đã bắt được ả rồi! – Jacob siết chặt hai bàn tay lại thành hai nắm đấm.
            Tôi cảm thấy nao núng. Tôi lo lắng cho Jasper và Emmett có thể bị thương trước Victoria bao nhiêu thì tôi lại phát run cầm cập khi nghĩ đến chuyện Jacob sẽ đối đầu với Victoria bấy nhiêu. Emmett và Jasper thì gần như là bất khả xâm phạm rồi. Nhưng còn Jacob, cậy ấu vẫn còn có một phần người, dòng máu đang chảy trong người cậu ấy vẫn ấm áp. Đúng, con người. Tôi bỗng mường tượng ra hình ảnh Jacob đang nghênh diện trước Victoria, mái tóc rực rỡ của cô ta bay phần phật quanh gương mặt nham hiểm một cách hiếm có. Jacob ngước mắt lên nhìn tôi, tò mò.
            -Mà chẳng phải chị cũng “bị” giống như em sao? Hắn vẫn hay đọc trộm suy nghĩ của chị mà?
            -Ồ, không đâu. Edward không thể xâm nhập vào trong não bộ của chị. Mà anh ấy cũng mong  như vậy lắm.
            Sắc mặt của Jacob se lại, hằn đầy vẻ khó hiểu.
            -Anh ấy không nghe được suy nghĩ của chị – Tôi giải thích, giọng nói có pha chút tự mãn… theo thói quen – Chị là trường hợp ngoại lệ duy nhất của anh ấy. Bọn chị cũng không hiểu vì sao anh ấy lại chịu thua trước chị nữa.
            -Lạ nhỉ – Jacob thừa nhận.
            -Ừưư – Vẻ tự mãn trong tôi bắt đầu tan biến – Chắc não bộ của chị có cái gì đó trục trặc mà – Jacob lẩm bẩm.
            -Cảmmm ơnnn.
            Ngay khi tôi vừa thốt ra câu nói đó, cả không gian bỗng rực rỡ, sáng loà; mặt trời vừa đánh tan được đám mây mù, mặt nước bất thần trở nên chói chang; tôi phải nhíu ngay mắt lại. tất thảy mọi vật xung quanh chúng tôi đều có sự thay đổi lớn – mặt biển đang xám xịt, ảm đạm, trong nháy mắt, đã ngời lên sắc xanh da trời trong trẻo; cây cối đang tiu nghỉu cái màu ôliu thảm hại, chợt hoá ra sống động, mượt mà màu ngọc bích; và những hòn đá đang khoác lên mình màu cầu vồng ngũ sắc kia cũng bắt đầu lấp lánh vẻ kiêu sa.
            Phải mất một lúc khá lâu, chúng tôi nheo nheo mắt cho đến khi nhãn cầu có sự điều chỉnh trở lại. Khắp nơi, không có lấy một âm thanh nào khác ngoài tiếng ì ầm của sóng vỗ, vang vọng đến mọi ngóc ngách của bến cảng bình yên, tiếng lọc cọc của đá xô vào đá mỗi chu kỳ sóng dậy, và những tiếng quang quác gọi nhau của mấy con chim mòng biển đang chao liệng giữa không trung lồng lộng. Thật là một khung cảnh thanh bình đến lạ.
            Jacobngồi sát thêmnữa vào tôi, rồi tựa hẳn người vào cánh tay của tôi. Cảm giác ấm áp. Ngồi yên chừng một phút như vậy, tôi bắt đầu cởi chiếc áo đi mưa. Tiệng ậm ừ của kẻ đang ngồi cạnh tôi cũng vang lên khe khẽ, tỏ ý hài lòng, cậu ta áp má lên đầu tôi. Và một cách rõ rệt, tôi cảm nhận được ánh mặt trời đang mơn man trên da thịt mình – dù rằng không toả ra được nhiệt lượng như Jacob nhưng tôi không khỏi vu vơ thầm nghĩ: không biết chừng bao lâu nữa thì mình sẽ bùng cháy lên đây.
            Lơ đãng, tôi dang tay ra, nhìn ngắm vết sẹo mà James đã để lại đang phát sáng lấp lánh.
            -Chị đang nghĩ gì thế? – Người bạn nhỏ khe khẽ hỏi.
            -Mặt trời.
            -Ừmmm. Cũng hay.
            -Thế còn em đang nghĩ gì vậy? – Tôi hỏi ngược lại.
            Người thiếu niên bật cười khúc khích, tuy vẫn giữ thái độ lặng lẽ.
            -Em đang nhớ lại cái bộ phim ngốc nghếch mà chị dẫn em đi xem hồi đó. Tay Mike Newton ấy đã phải nôn thốc nôn tháo.
            Tôi cũng bật cười, ngạc nhiên là thời gian đã làm thay đổi mọi kí ức. Kỷ niệm đó đã từng là một trong những điều khiến tôi phiền muộn, lúc nào cũng canh cánh bên lòng. Đêm hôm ấy đã có rất nhiều biến cố xảy ra… Vậy mà giờ đây, khi nghĩ về nó, tôi đã có thể bật cười. Đó là buổi tối cuối cùng Jacob và tôi được ở bên nhau, trước khi người bạn nhỏ hay biết được sự thật về dòng máu mình đang mang trong người – kí ức cuối cùng của một con người thực thụ. Hiện thời điều ấy đã trở thành một kỷ niệm nhẹ nhàng, kì khôi thay.
            -Em nhớ ngày đó lắm – Jacob khẽ khàng – Ngày đó thật vui vẻ… hồn nhiên biết bao. May cho em là đã được sở hữu một trí nhớ tốt – Cậu bạn thở dài.
            Lời nói của Jacob khiến toàn thân tôi cứng đờ, tôi bất thình lình nhớ lại một chuyện, và tất nhiên là cậu bạn của tôi nắm bắt được ngay cái phản ứng đó.
            -Có chuyện gì vậy nhỉ?
            -Về trí nhớ tốt của em… - Vừa nói, tôi vừa nhích người ra xa khỏi Jacob, hòng có thể nhìn thấy rõ được gương mặt cậu. Trong thời khắc này, gương mặt ấy chỉ hiện hữu độc nhất một vẻ ngơ ngác – Hôm sáng thứ Hai, em đã làm gì vậy? Em đã nghĩ đến điều gì khiến cho Edward buồn – Cái từ buồn này, thật ra, không diễn tả được hoàn toàn chính xác biểu hiện của Edward hôm ấy, nhưng vì tôi muốn có câu trả lời, nên có lẽ tốt nhất là tôi không nên khai mào bằng một câu hỏi mang tính chất chỉ trích.
            Jacob tươi tỉnh lên thấy rõ, cậu ta phá ra cười ngặt nghẽo.
            -Em chỉ nghĩ về chị thôi. Điều đó làm hắn không vui, có phải không?
            -Nghĩ về chị ư? Em đã nghĩ gì về chị vậy?
            Jacob lại cười, nhưng lần này, tiếng cười nghe có vẻ não nuột hơn.
            -Em chỉ nhớ lại hình ảnh của chị trong cái đêm anh Sam tìm ra chị – Em đã nhìn thấy cảnh ấy qua kí ức của anh Sam, giống như em cũng có mặt ở đó vậy; và điều đó lúc nào cũng làm anh Sam rộn lòng, chị có biết không. Rồi em nhớ lại hình ảnh về chị khi chị lần đầu tiên đặt chân đến nhà em. Em dám cược rằng ngay cả chị cũng không biết lúc đó trông chị khổ sở đến như thế nào đâu, Bella. Rồi em nhớ lại cảnh tượng chị hay vòng tay tự ôm lấy mình, cố gắng để cơ thể của mình không bị sụp đổ ra sao… - Jacob cau mày, lắc đầu – Nhớ lại cái hình ảnh chị đã buồn vời vợi như thế nào, thú thật, em cũng khổ tâm lắm, nhưng đó không phải là lỗi tại em. Vậy nên, em chắc rằng hắn còn khổ sở hơn nữa. Nhưng hắn phải biết được những j hắn đã gây ra chứ.
            “Bộp”, tôi đập một cái thật mạnh vào vai của kẻ đang ngồi sát bên cạnh mình. Đau cả tay.
            -Jacob Black, em không được làm như thế nữa! Em hứa đi, hứa với chị là em sẽ không làm như vậy nữa.
            -Còn lâu. Mấy tháng trời nay, em chẳng hề có gì làm vui cả.
            -Làm ơn giúp chị đi, Jake…
            -Ôi trời, chị tỉnh lại đi, Bella. Chừng nào mà em mới gặp lại hắn chứ? Chị đừng có lo.
            Tôi đứng bật dậy, bước bội, nhưng gần như ngay tức khắc, cậu bạn đã chộp được ngay lấy tay tôi. Tôi ra sức giật tay mình lại.
            -Chị sẽ rời khỏi đây, Jacob ạ.
            -Đừng, đừng đi vội thế – Cậu phản đối, nắm tay của cậu siết chặt thêm – Em xin lỗi. Thôi… được rồi. Em sẽ không làm như vậy nữa. Em hứa đấy.
            Tôi thở dài.
            -Cảm ơn Jake.
            -Nào, chúng mình về nhà em đi – Jacob nói một cách hào hứng.
            -Thật ra thì cũng đã đến lúc chị phải đi rồi. Angela Weber đang trông chị, Alice cũng đang nơm nớp lo lắng cho chị nữa. Chị không muốn để cô bạn ấy phiền lòng về mình quá.
            -Nhưng chị chỉ vừa mới đến đây thôi mà!
            -Chị biết chứ – Tôi thừa nhận, và ngước mắt lên cao, ôi, mặt trời đã ở giữa đỉnh đầu tôi rồi. Sao thời gian trôi qua nhanh quá không biết.
            Đôi lông mày của Jacob nhíu lại gần nhau, đè nặng lên hai con mắt.
            -Không biết đến khi nào em mới lại được gặp chị nữa – Giọng nói của cậu bạn nghe thật bi thiết.
            -Khi nào anh ấy đi xa, chị sẽ trở lại đây – Tôi hứa hẹn ngay mà chẳng hề suy nghĩ.
            -Đi xa á? – Jacob trố mắt – Đúng là một mỹ từ so với những gì là sự thật. Một lũ kí sinh đáng ghét.
            -Nếu em cứ giữ cái lối ăn nói khó chịu như thế, chị sẽ không bao giờ đặt chân trở lại nơi này nữa! – Tôi không ngần ngại đưa ra “yêu sách”, vẫn cố gắng giằng tay ra khỏi tay người thiếu niên. Nhưng cậu ta nhất quyết không buông tay tôi ra.
            -Trời, đừng có giận em như thế chứ – Cậu ta kêu lên trong khi miệng thì cười toe toét – Chưa gì đã giãy nảy lên như thế rồi.
            -Nếu chị làm hết sức để có thể đến chơi với em, thì em phải suy nghĩ công bình hơn, đồng ý không?
            Jacob ngây mặt ra, chờ đợi.
            -Em nghe này – Tôi bắt đầu giải thích – Chị không bận tâm xem ai là ma-cà-rồng, ai là người sói. Chuyện đó chẳng có nghĩa lý gì hết đối với chị. Em là Jacob, anh ấy là Edward, còn chị là Bella. Chỉ là như vậy thôi, không có gì khác cả.
            Đôi mắt của Jacob hơi tối lại.
            -Nhưng em là người sói – Jacob lên tiếng phản bác một cách miễn cưỡng – Và hắn là ma-cà-rồng – Cậu ta nói thêm, kèm theo một vẻ mặt kinh hãi.
            -Còn chị có mệnh Xử Nữ, chuyên dính líu tới những chuyện quỷ quái đây! – Tôi hét váng lên, tức tối.
            Jacob nhướng mày lên, cậu ta quan sát sắc mặt của tôi bằng một cặp mắt hiếu kì rồi sau đó nhún vai.     
            -Nếu thật sự chị nhìn mọi chuyện theo hướng đó…
            -Ừ, chị nhìn như thế đấy. Chị vẫn sẽ tiếp tục nhìn như thế.
            -Được rồi. Chỉ là Bella và Jacob thôi. Không có Xử Nữ xử niếc gì ở đây hết – Jacob mỉm cười, một nụ cười ấm áp, thân thuộc mà bao lâu nay tôi vẫn hằng nhung nhớ. Và, tôi bất chợt nhận ra rằng mình cũng chẳng khác gì cậu bạn: cái miệng đang cười căng hết cỡ.
            -Chị nhớ em nhiều lắm, Jake ạ – Tôi thật thà thú nhận.
            -Em cũng vậy – Nụ cười của Jacob sau câu trả lời đó lại rộng thêm ra nữa. Trong đôi mắt của cậu bạn ngập tràn những ánh nhìn hạnh phúc, ngây thơ; bao dấu vết của đắng cay, căm giận đã không còn nữa – Nhiều hơn những gì chị có thể nhận được. Chị sẽ sớm quay lại với em chứ?
            -Chị sẽ cố gắng hết sức – Tôi đáp một cách quả quyết.


1 | 2 | 3 | 4 | 5 | 6 | 7 | 8 | 9 | 10 | 11 | 12 | 13 | 14 | 15 | 16 | 17 | 18 | 19 | 20 | 21 | 22 | 23 | 24 | 25 | 26 | 27 | 28 |
Đã được xem 56279 lần
Sưu tầm bởi: Camchuong
Cập nhật ngày 11/11/2010


CẢM NHẬN
Chưa có cảm nhận nào đc viết cho bài này!
TÌM KIẾM

Search
« Tìm nâng cao »
TIÊU ĐIỂM
Harry Potter và Chiếc Cốc Lửa (Harry Potter - phần 4)
Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng
Harry Potter và các Thánh Tích của Tử Thần
Harry Potter và Tên Tù Nhân Ngục Azkaban (Harry Potter - phần 3)
Hừng đông
Harry Potter và Hoàng tử lai
Harry Potter Và Phòng Chứa Bí Mật (Harry Potter - Phần 2)
Chạng Vạng - Stephenie Meyer
Harry Potter và hòn đá phù thuỷ
Nhật thực
SÔI ĐỘNG NHẤT
Lần gặp đầu tiên
Lần gặp đầu tiên
Em mất anh, mãi mãi mất anh!
Ý nghĩa của hoa hồng xanh
Gửi Lại Chút Yêu Thương
Tự tình....
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
Mưa Trên Đảo Nhỏ
LIÊN KẾT WEB
Game Online
Học thiết kế web
Xem phim - Nghe nhạc
Nhạc Flash
Truyện Tranh
Avatars
Chat trên web
NHÀ TÀI TRỢ
 
Thung lũng Hoa Hồng - Mảnh đất của TÌNH YÊU - Diễn đàn TÌNH YÊU lớn nhất Việt Nam- Love Land - Informatics - Relax worlds
Tình Yêu | Tin Học | Giải Trí | Ngoại ngữ | Nghe nhạc | Xem phim | Flash games | Truyện tranh | Thế giới avatars | 15 phút chia sẻ | Lưu bút
Copyright © 2005 Thung Lũng Hoa Hồng. - All rights reserved. Designed and Coded by Thành Nha