:: Trang Chủ
» Lưu Bút
» Diễn Đàn
» Chơi games
» Nghe nhạc
» Xem phim
» Truyện tranh
» Avatars
» Phòng Tranh

Thơ Tình
Truyện Tình
Vườn tình yêu
Nghệ Thuật Sống
Danh ngôn tình yêu

Tin căn bản
Mẹo vặt
Đồ họa
Kho Download

Học tiếng Anh
Học tiếng Hàn
Học tiếng Hoa

T==============T
ID:  PASS:  
» Quên mật khẩu   » Đăng ký tài khoản mới
Hỏi và đáp
Hôm nay,  
TRANG CHỦ
Lưu bút
Tình yêu
Diễn đàn
Nghe nhạc
Xem phim
Chơi game
Phòng tranh
Quy định
Hỏi đáp
Tình Yêu
Thơ Tình
Truyện Tình
Nghệ Thuật Sống
Vườn Tình Yêu
Tâm Hồn Cao Thượng
Tin Học
Tin Căn Bản
Mẹo Vặt
Đồ Họa
Internet - Web
Kho Download
IT 360°
Giải Trí
Danh Ngôn
Thơ Thẩn
Truyện Cười
Truyện Ngắn
Truyện Ngụ Ngôn
Truyện Truyền Thuyết
Cổ tích - Sự tích
Thế giới games
Học Ngoại Ngữ
Tiếng Anh
Tiếng Hàn
Tiếng Hoa
English audio
English story
Học qua bài hát
Văn phạm tiếng Anh
Kỷ niệm áo trắng
Người thầy
Thơ áo trắng
Kỷ niệm không phai
LIÊN KẾT
Truyện Ngắn

Nhật thực

        Tác giả: Stephenie Meyer

Nhiều người vẫn hằng tin rằng thế gian này rồi sẽ bị lụi tàn trong biển lửa,
Nhưng vẫn có những ai đó cho rằng thế giới này sẽ bị đắm chìm trong băng.

Chương 24

Tôi nằm lên chiếc túi ngủ, úp mặt xuống sàn, chờ đợi sự phán xét tìm đến với mình. Có lẽ một trận lở tuyết sẽ chôn vùi tôi ở đây. Tôi ước gì có thể như vậy. Tôi không muốn nhìn thấy khuôn mặt mình trong gương nữa.
            Không có một tiếng động nào cảnh báo tôi cả. Không rõ bắt đầu từ lúc nào, bàn tay lạnh giá của Edward đã vuốt ve mái tóc rối bù của tôi. Tôi run rẩy vì tội lỗi trước sự đụng chạm ấy.
            – Em vẫn ổn chứ? – Anh thì thào, giọng nói đầy lo lắng.
            – Không. Em chỉ muốn chết thôi.
            – Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu. Anh sẽ không bao giờ cho phép.
            Tôi rên rỉ, thì thào đáp lại:
            – Có lẽ rồi anh sẽ phải thay đổi quyết định.
            – Jacob đâu rồi, em?
            – Cậu ấy “ra trận” rồi – Tôi làu bàu với nền đất.
            Jacob đã rời khỏi lều với một niềm hân hoan tột bậc – kèm theo câu nói đầy hớn hở: “Em sẽ quay trở lại” – rồi cậu ta chạy hết tốc lực về bãi đất trống, cả thân mình run lẩy bẩy khi chuẩn bị chuyển sang hình thái khác. Giờ thì toàn bộ đội sói đã biết hết sự tình. Seth Clearwater, đang đi đi lại lại ở ngoài lều, đó chính là nhân chứng rõ rệt nhất cho sự hổ thẹn trong lòng tôi.
            Edward im lặng trong một lúc khá lâu…
            – Ôi… – Cuối cùng, anh lên tiếng.
            Âm điệu trong giọng nói của anh khiến tôi lo lắng, hiểu rằng trận lở tuyết đã không nhanh bằng anh. Tôi liếc trộm anh, không còn nghi ngờ gì nữa, đôi mắt của Edward không tập trung vào bất cứ một sự vật nào, anh đang nghe một điều mà tôi thà chết còn hơn là để cho anh biết. Tôi úp mặt mình xuống sàn.
            Đầu óc tôi váng vất khi nghe tiếng cười bất đắc dĩ của Edward vừa bật ra khỏi miệng.
            – Có lẽ anh đã biết được một chuyện không hay – Edward lên tiếng, lấy làm miễn cưỡng khi thừa nhận – Vô hình trung, cậu ta đã biến anh thành một vị thần bảo vệ đức hạnh – Anh mơn nhẹ lên phần má để lộ của tôi – Anh không giận em đâu, cưng à. Jacob láu cá hơn anh tưởng rất nhiều. Phải chi em đừng yêu cầu cậu ta…
            – Edward – Tôi thều thào trên tấm nilông ram ráp – Em… em… Em…
            – Suỵt – Anh thốt lên, những ngón tay lại vuốt ve má tôi – Anh không có ý nói như thế. Chỉ vì thể nào cậu ta cũng sẽ hôn em, cho dẫu em có không bị chơi xỏ đi chăng nữa, và giờ thì anh không có lí do để quai cái kẻ ấy. Anh thật lòng muốn làm như thế lắm đấy.
            – Bị chơi xỏ ư? – Tôi thì thào, ngơ ngác.
            – Bella, em tin rằng Jacob cao thượng đến mức đó ư? Rằng cậu ta sẵn sàng chơi trò anh hùng mã thương không tranh chấp với anh nữa ư?
            Một cách chậm rãi, tôi ngẩng mặt lên đón nhận cái nhìn kiên nhẫn nơi anh. Vẻ mặt của anh rất hiền từ; đôi mắt chứa đầy những ánh nhìn thông cảm hơn là hằn học mà tôi đáng ra được nhận.
            – Vâng, em tin như vậy – Tôi thều thào rồi quay mặt đi. Nhưng hoàn toàn không hề cảm thấy giận vì Jacob đã lừa mình. Trong lòng tôi không còn một khoảng trống nào cho bất kì cảm xúc nào khác ngoài sự thù ghét bản thân mình.
            Edward bật cười, tiếng cười thật dịu dàng.
            – Em nói dối dở lắm, vậy nên ai đó chỉ cần trổ tài nói dóc một chút xíu thôi, là em cũng tin sái cổ ngay.
            – Vì sao anh không giận em? – Tôi sẽ sàng hỏi – Sao anh không ghét em? Hay anh vẩn chưa nghe hết câu chuyện?
            – Có lẽ anh hiểu được chuyện này – Edward trả lời, giọng nói vẫn dịu dàng, nhẹ hẫng – Jacob “vẽ” lại chuyện đó trong đầu sống động lắm. Anh cảm thấy tội cho đồng đội của cậu ta cũng như tội cho mình vậy. Tội nghiệp nhóc Seth đang muốn nôn thốc nôn tháo. Nhưng giờ thì Sam đang buộc Jacob phải ổn định lại tinh thần.
            Tôi khép mắt lại, lắc đầu một cách khổ sở. Những thớ sợi nilông của chiếc lều cọ rát mặt tôi.
            – Em dù sao cũng chỉ là một con người – Anh nói khẻ khàng, vuốt tóc tôi một lần nữa.
            – Đó là lời bào chữa đáng thương nhất mà em từng được nghe thấy.
            – Nhưng em là một con người đúng nghĩa, Bella à. Dù rằng anh cũng mong khác hơn, và cậu ta cũng vậy… Cuộc sống của em có những khoảng trống mà anh không thể lấp đầy. Anh hiểu được điều đó.
            – Nhưng sự thật không phải như vậy. Đó là thứ khiến em ghê sợ bản thân mình đấy. Không có khoảng trống nào cả, anh à.
            – Em yêu cậu ta – Edward thì thầm thật hiền.
            Từng tế bào trong cơ thể tôi hoá nhức nhối vì muốn phủ nhận điều đó.
            – Em yêu anh nhiều hơn – Tôi chỉ biết trả lời có thế.
            – Ừ, anh cũng biết điều đó. Nhưng… khi anh rời bỏ em, Bella, anh đã làm cho em tổn thương một cách nặng nề, và chính Jacob là người đá vá vết thương lại cho em. Nhất định chuyện đó sẽ để lại dấu ấn – trong lòng cả hai người. Anh không biết những vết khâu kia có thể tự biến mất hay không. Anh không thể khiển trách cậu ta hay em được. Có lẽ anh đã được tha thứ nhưng điều đó không có nghĩa là anh không phải nhận lãnh hậu quả.
            – Lẽ ra em nên biết trước rằng anh đang tìm cách nhận lỗi về mình. Xin anh đừng nói nữa. Em không thể chịu đựng được.
            – Vậy anh nên nói sao, hả em?
            – Em muốn anh dùng tất cả những từ ngữ tồi tệ nào mà anh nghĩ ra được, bằng mọi ngôn ngữ mà anh biết để mắng mỏ em. Em muốn anh bảo với em rằng anh chán ghét em, và rằng anh sẽ ra đi để em sẽ phải phủ sụp xuống đất và cầu xin anh ở lại.
            – Anh xin lỗi – Edward thở dài – Anh không làm được điều đó.
            – Vậy thì ít nhất anh đừng tìm cách để em cảm thấy dễ chịu. Hãy để em chịu đau khổ. Em đáng bị như vậy.
            – Không đâu em – Anh thì thào.
            Edward im lặng một lúc, và tôi cảm nhận được không khí bỗng trở nên nặng nề một cách bất thường, một sự báo động mới.
            – Giờ sắp điểm – Tôi nhìn nhận.
            – Ừ, chỉ còn vài phút nữa. Thời gian chỉ đủ để nói một lời duy nhất…
            Tôi chờ đợi. Cuối cùng thì anh cũng lên tiếng, vẫn là những lời nhỏ nhẹ.
            – Anh sẽ là người cao thượng, Bella ạ. Anh sẽ không bắt em phải lựa chọn giữa anh và cậu ta nữa. Em cứ sống hạnh phúc đi, em sẽ có mọi điều em muốn ở anh, hoặc là không có gì cả, nếu em thấy điều đó là cần thiết. Chỉ mong khi quyết định, em đừng có cảm giác nợ nần anh bất kì một điều gì.
            Tôi bật phắt dậy, cong gối dưới sàn.
            – Trời ơi, anh thôi đi! – Tôi thét lên với anh.
            Edward tròn xoe mắt vì ngạc nhiên.
            – Không – em không hiểu rồi. Anh không hề tìm cách để em cảm thấy dễ chịu đâu, anh nói thật đấy.
            – Em biết mà – Tôi rền rĩ – Chuyện gì xảy ra với mong muốn đua tranh của anh rồi? Xin anh đừng bắt đầu bằng sự hi sinh cao thượng đó! Anh hãy đua tranh đi.
            – Bằng cách nào, hả em? – Edward hỏi ngược lại tôi, đôi mắt lại trở về với những u uẩn thuở nào.
            Tôi nhoài người sà vào lòng anh, ôm chầm lấy anh.
            – Em không quan tâm đến chuyện nơi này lạnh nữa. Em không quan tâm đến chuyện mình đang mang mùi sói nữa. Hãy làm cho em quên chuyện mình đáng sợ như thế nào đi anh. Hãy làm cho em quên cậu ấy đi anh. Hãy làm cho em quên cả tên mình nữa. Anh hãy đua tranh với cậu ấy đi!
            Rồi không chờ anh quyết định – hay có cơ hội nói với tôi rằng anh không còn thương yêu một con quái vật độc ác, chẳng đáng tin cậy giống như tôi. Tôi nép sát vào anh và ấn môi mình vào đôi môi lạnh giá của anh.
            – Cẩn thận nào, cưng – Anh thì thầm trong cái hôn vội vã của tôi.
            – Không – Tôi gầm gừ.
            Một cách nhẹ nhàng, anh khẽ dịch chuyển mặt tôi cách ra vài xăngtimét.
            – Em không cần phải chứng minh điều gì với anh cả, Bella.
            – Em không hề chứng minh điều gì hết. Anh đã nói rằng em sẽ có mọi điều em muốn ở anh mà. Em đang muốn điều này đây. Em rất muốn điều này đây – Tôi vòng tay ôm lấy cổ anh, rướn người lên để hôn anh. Edward cũng cúi xuống hôn đáp lại, nhưng khi tôi càng tỏ ra dứt khoát, đôi môi của anh càng tỏ ra ngập ngừng. Ngôn ngữ cơ thể tôi đang khiến cho ý định của tôi mỗi lúc một rõ ràng hơn. Và rồi vẫn cũng như mọi khi, anh ngăn tôi lại.
            – Có lẽ hiện thời không phải là lúc thích hợp cho chuyện đó – Edward ôn tồn nói với thái độ điềm tĩnh một cách thái quá trước cảm xúc mãnh liệt ở nơi tôi.
            – Tại sao? – Tôi làu bàu. Cuộc tranh giành sẽ chẳng mang đúng nghĩa một khi anh lúc nào cũng hành động theo lẽ phải như thế; tôi buông thõng hai tay xuống.
            – Trước tiên, vì nơi này lạnh quá – Nói xong, anh với lấy cái túi ngủ dưới sàn; quấn cho tôi như quấn chăn.
            – Sai rồi – Tôi chỉnh lại – Trước tiên, vì anh là người quá đạo đức, đạo đức một cách quá đáng đối với một mcr.
            Edward cười khúc khích.
            – Được rồi, anh sẽ cho em biết. Thứ hai là lạnh nhé. Thứ ba là vì… ừm, em sặc mùi sói, cưng à.
            Anh chun mũi lại.
            Tôi thở dài.
            – Thứ tư – Anh thì thầm, bất chợt hạ thấp mặt mình xuống để thì thào vào tai tôi – Chúng mình sẽ thử, Bella à. Anh sẽ làm đúng như lời hứa. Nhưng anh vẫn mong đấy không phải là phản ứng nảy sinh từ Jacob Black.
            Tôi co rúm người lại, giấu mặt mình vào vai anh.
            – Và thứ năm…
            – Bản danh sách này dài quá – Tôi lẩm bẩm.
            Anh cười.
            – Ừ, thứ năm là em có muốn nghe tường thuật trực tiếp về trận chiến không nào?
            Anh vừa nói đến đó, ở bên ngoài lều, Seth đã cất tiếng tru vang động cả không gian mênh mông. Thân người tôi cứng lại trên nền đất. Tôi đã không nhận thức được rằng lòng bàn tay trái của mình đã nắm chặt vào miếng đai ở lòng bàn tay, cho đến lúc Edward nhẹ nhàng gỡ những ngón tay của tôi ra.
            – Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, Bella ạ – Anh đoan chắc với tôi – Bọn anh có kỹ năng, được huấn luyện, và có một đồng minh không ai ngờ. Trận chiến sẽ kết thúc sớm thôi. Nếu như không tin vào điều đó, giờ này, anh đã ở dưới kia rồi – còn em thì ở đây, bị trói vào một thân cây, hay là vào một chỗ nào đó.
            – Alice nhỏ con quá – Tôi than van.
            Edward vẫn cười khúc khích.
            – Ừ, đó sẽ là vấn đề… cho kẻ nào cố công bắt cô bé ấy.
            Seth bắt đầu thút thít.
            – Có chuyện gì vậy anh? – Tôi hỏi.
            – Cậu bé bực vì bị kẹt ở đây với chúng mình. Seth cũng biết đồng đội loại cậu ra khỏi cuộc chiến là để bảo vệ sự an toàn cho chính bản thân vậu; trong khi Seth thèm được sát cánh bên đồng đội biết bao.
            Tôi cau có nhìn về hướng Seth.
            – Binh đoàn mcr đã lần ra dấu vết – Jasper đúng là thiên tài, anh ấy liệu việc như thần vậy – và chúng cũng đã bắt được mùi của gia đình anh ở đồng cỏ, nên đã tách quân ra làm hai, như Alice đã cho biết trước – Edward thì thầm, ánh mắt anh tập trung vào một điều gì đó xa xăm lắm – Sam đang dẫn chúng ta vòng lại để chặn đánh nhóm tiếp viện trước – Edward đang mải mê với điều gì nghe được đến độ đã gọi “đội sói” là “chúng ta”.
            Bất thình lình, Edward cúi xuống nhìn tôi.
            – Em thở đi, Bella.
            Tôi cố làm theo điều anh nhắc nhỏ, và nhận ra được tiến thở hổn hển, nặng nhọc của Seth ở bên ngoài căn lều. Tôi nỗ lực giữ cho hai lá phổi của mình hoạt động đều đặn, để không mắc phải chứng thở quá nhanh.
            – Nhóm đầu tiên đã ra đến vùng đất trống. Anh và Seth có thể nghe thấy âm thanh của trận chiến.
            Hai hàm răng của tôi siết chặt vào nhau.
            Anh cười khan chỉ một tiếng duy nhất.
            – Anh nghe được cả tiếng của Emmett nữa – anh ấy đang phấn kích lắm.
            Tôi bắt cùng nhịp thở với Seth.
            – Nhóm thứ hai đã sẵn sàng – bọn người đó không hề cảnh giác, họ vẫn chưa nghe thấy động tĩnh của “chúng ta”.
            Bất chợt Edward chuyển sang gầm ghè.
            – Sao vậy anh? – Tôi thở dốc.
            – Bọn chúng đang nói về em – Hai hàm răng của Edward nghiến chặt vào nhau – Bọn chúng cho rằng em sẽ không thể thoát được… Hay lắm, Leah! Ồ, cô gái đó nhanh thật – Anh tán thành – Một tên đã được đánh hơi của “chúng ta”, may quá, Leah đã vật hắn xuống trước khi hắn kịp quay lại. Sam đã lao tới phụ cô gái. Paul và Jacob giải quyết một tên khác, nhưng những tên còn lại đã nhận ra rồi, chúng đang phòng bị và ngỡ ngàng không thể hiểu tại sao lại có sự vụ này. Hai bên đang đánh thăm dò… Không, để Sam dẫn đầu. Tránh ra ngay đi – Anh hốt nhiên kêu lên – Tách chúng ra đi – đừng để bọn người đó đâu lưng vào nhau.
            Seth rên ư ử.
            – Tốt hơn rồi, cứ dồn chúng ra bãi đất trống đi – Edward tán đồng. Thân hình anh hơi dâng lên một cách vô ý thức khi bị hút hồn vào những gì theo dõi được, toàn thân căng cứng vì phải kiềm chế những động tác lẽ ra được tự do thể hiện. Đôi bàn tay anh vẫn đang nắm lấy tay tôi; tôi đan ngón tay mình vào tay anh, siết lại. Ít ra, anh cũng đã không đến đó.
            Không gian chợt im ắng một cách bất ngờ. Điềm báo!
            Hơi thở của Seth đột ngột ngưng trệ – và khi đang hoà cùng nhịp thở với Seth – tôi mới nhận ra.
            Tôi cũng nín thở – sợ đến mức không thể buộc phổi mình phải hoạt động, nhất là khi đã nhận ra bên cạnh mình, Edward cũng đang gần như đông thành đá.
            Ôi, không. Không. Không.
            Ai đã thiệt mạng? Họ hay chúng tôi? Không, người sói hay gia đình Cullen đều là những người tôi vô cùng yêu quí. Người thân nào của tôi đã hy sinh?
            Sự thể diễn ra nhanh đến mức tôi không hề có một ý niệm nào về việc đã được chứng kiến: Tôi đang đứng đó, xung quanh tôi là những mảnh nhỏ của chiếc lều. Edward đã xé lều ư? Tại sao anh lại hành động như vậy?
            Tôi chớp chớp mắt, sững sờ, giữa một biển nắng chói loá. Tôi chỉ nhận ra được có mỗi Seth, cậu ta đang ở ngay bên cạnh chúng tôi, gương mặt sói chỉ cách gương mặt Edward đúng một gang tay duy nhất. Trong tíc tắc vô tận ấy, cả hai đang nhìn nhau với một sự tập trung cao độ. Ánh mặt trời lấp lánh trên làn da của Edward, hàng ngàn mảnh cầu vồng áng ánh phản chiếu trên bộ lông của Seth.
            Rồi bất chợt Edward thì thào một cách khẩn cấp:
            – Đi đi, Seth!
            Ngay lập tức, con sói nhổm dậy, và mau chóng biến mất vào giữa cánh rừng âm u.
            Dường như hai tíc tắc đã trôi qua? Vậy mà tôi nghe như cả giờ vậy. Tôi kinh hãi đến mức buồn nôn khi hình dung ở bãi đất trống đang xảy ra một điều khủng khiếp, một sự hi sinh. Tôi há hốc miệng, toan giục anh đưa tôi đến đó và phải làm ngay tức thì. Mọi người cần anh, và mọi người cần tôi. Nếu phải chảy máu để cứu những người thân yêu đó, tôi hoàn toàn sẵn sàng. Tôi sẵn sàng hi sinh thân mình vì điều đó, giống như người vợ thứ ba của thủ lãnh nọ. Trong tay tôi không có con dao bạc, nhưng chắc chắn tôi sẽ tìm được cách…
            Song, trước khi kịp phát ra âm tiết đầu tiên, tôi đã có cảm giác như mình đang bay giữa muôn trùng gió cuốn. Nhưng bàn tay của Edward chưa hề một lần rời khỏi cơ thể tôi – và tôi vẫn đang lao đi, nhanh đến mức dường như cảm xúc đã bị rơi xuống bên vệ đường.
            Tôi nhận ra mình đang đứng áp lưng vào một vách đá thẳng đứng. Trước mặt tôi, Edward đang đứng với dáng điệu không lẫn vào đâu được.
            Sự nhẹ nhõm gột sạch mối bận tâm trong tâm trí tôi cùng lúc với bao tử của tôi thắt lại như muốn rớt xuống tận gót giày.
            Tôi đã hiểu sai.
            Tôi cảm thấy nhẹ nhõm – vì ở bãi đất trống không xảy ra chuyện gì cả.
            … Và kinh hoàng – vì sự kinh khủng đó diễn ra ở ngay đây.
            Edward đang ở tư thế phòng thủ – hơi đưa người ra trước, đôi tay hơi duỗi ra – tôi nhận thức với một sự chắc chắn muốn phát bệnh. Vách đá sau lưng tôi không khác nào những bức tường gạch cổ xưa ở Ý, chỗ lối đi mà anh đã từng đứng chắn giữa tôi và những chiến binh “hắc y” của nhà Volturi.
            – Ai vậy anh? – Tôi thì thào hỏi.
            Những âm tiết thoát ra khỏi hai hàm răng của anh là những tiếng gầm gừ còn lớn hơn cả sự tưởng tượng của tôi. Rất lớn. Điều đó có nghĩa là đã không còn có cơ hội để trốn nữa. Chúng tôi đã sa bẫy, và câu trả lời của anh hoàn toàn không có ý nghĩa gì.
            – Victoria – Edward thốt ra cái từ đó không khác nào phun ra một lời nguyền rủa – Người phụ nữ đó không hề đơn độc. Victoria đã đánh hơi được mùi của anh, thì ra cô ta đi với đám tốt đen kia chỉ là để quan sát tình hình, hoàn toàn không hề có ý định sát cánh cùng họ. Kẻ đáng sợ đó đã nảy ra một quyết định hoàn toàn theo sự thôi thúc của tình thế là tìm anh, vì biết rằng em sẽ luôn luôn ở bên anh. Cô ta tính toán không sai một li nào. Em nói đúng. Kẻ đó luôn luôn là Victoria.
            … Và lúc này đây, Victoria đang ở trong tầm hoạt động của năng lực đặc biệt mà anh vốn có.
            Lại nhẹ nhõm, nếu là nhà Volturi, cả hai đứa tôi đều sẽ bị huỷ diệt. Nhưng đây là Victoria, chúng tôi sẽ không phải chết đôi. Edward có thể sẽ còn sống. Anh là một chiến binh giỏi, cũng ngang ngửa với Jasper. Nếu người phụ nữ đó không mang theo quá nhiều vệ binh, anh sẽ mở được đường máu để về với gia đình. Edward có tốc độ di chuyển không ai bì kịp. Rồi anh sẽ thành công.
            Tôi mừng vì Edward đã đẩy Seth đi. Lẽ tất nhiên, Seth chẳng chạy đi giúp ai cả. Victoria tính toán thời gian thật hoàn hảo. Nhưng ít ra thì Seth cũng được an toàn; khi nghĩ đến cái tên ấy, tôi không hề mường tượng ra một con sói lớn có bộ lông màu cát, mà chỉ là một cậu bé mười lăm tuổi vụng về, lóng ngóng mà thôi.
            Thân hình của Edward dâng lên – chỉ một chút thôi, nhưng cũng đủ để cho tôi biết cần phải nhìn về hướng nào. Tôi chú mục vào khoảng rừng tối tăm.
            … Y hệt như những cơn ác mộng đang bước ra khỏi cõi ảo để đến với tôi.
            Một cách chậm rãi, hai mcr tạt vào vạt đất trống chỗ căn lều của chúng tôi, tia mắt của họ bao quát chẳng sót một thứ gì. Dưới ánh mặt trời, thân mình họ toả sáng lóng lánh.
            Tôi không để ý lắm đến một gã con trai tóc vàng – ừm, cậu ta hãy còn nhỏ, tuy cao và vạm vỡ nhưng khi biến đổi, cậu ta cũng chỉ độ trạc tuổi tôi. Đôi mắt của cậu ta – chưa bao giờ tôi thấy có đôi mắt nào lại đỏ đến như vậy – nhưng cũng không gây ra được sự chú ý mạnh mẽ nơi tôi. Tuy cậu ở gần Edward nhất, là mối nguy hiểm kề cận nhất, tôi cũng không màn quan sát.
            Bởi lẽ cách gã con trai đó chỉ vài bước chân ở phía sau, Victoria đang nhìn tôi chằm chằm.
            Mái tóc mày vàng cam của người phụ nữ đó sáng chói hơn bao giờ hết, rực rỡ hơn cả lửa nữa. Trời lặng gió, nhưng quần lửa quanh gương mặt cô ta có vẻ như đang bập bùng, chẳng khác gì như chúng là thực thể sống vậy.
            Đôi mắt của Victoria đen thẫm vì khác. Người phụ nữ ấy không cười, ,đúng như trong những cơn ác mộng của tôi về cô ta: đôi môi mím lại đến có hằn. Cô ta đang ở trong tư thế co lại không khác chi dáng điệu của loài mèo, một con sư tử cái đang chờ đợi cú vồ mồi đầu tiên. Đôi mắt hoang dại của Victoria không ngừng láo liên nhìn nghiêng nhìn ngửa giữa tôi và Edward, nhưng chưa bao giờ ánh mắt ấy dừng lại ở anh quá nửa giây. Người phụ ấy không thể cất mắt khỏi tôi cũng như tôi không thể rời mắt khỏi cô ta.
            Sự căng thẳng như trào ra khỏi cơ thể của Victoria, gần như có thể trông thấy rõ được thành hình. Trong khoảnh khắc ấy, tôi như cảm nhận được khao khát của cô ta, cảm nhận được sự thèm muốn đã hút chặt lấy sự chú ý của người phụ nữ. Dường như tôi cũng đọc được cả suy nghĩ của con người ấy.
            Victoria đang ở rất gần điều cô ta mong muốn – mục tiêu của toàn bộ sự tồn tại của cô ta trong hơn một năm qua đang ở rất gần.
            Cái chết của tôi.
            Kế hoạch của Victoria rõ như ban ngày, rất dễ nhận biết. gã con trai tóc vàng sẽ tấn công Edward. Ngay khi Edward bị phân tán tư tưởng, Victoria sẽ xuống tay với tôi.
            Rồi mọi chuyện sẽ mau chóng được kết thúc – Victoria sẽ không đủ thời gian để chơi trò này – nhưng cuộc chơi sẽ bảo đảm được diễn ra từ đầu đến cuối. Tuy nhiên, còn có một điều nữa, đó là khi trò chơi diễn ra, sẽ không thể nào đảo ngược được tình thế nữa. Ngay cả nọc độc của mcr cũng không còn hiệu lực.
            Victoria sẽ làm cho quả tim tôi ngừng đập. Có thể là cô ta sẽ xộc một bàn tay xuyên vào ngực tôi mà bóp nát nó. Hoặc bằng một cách nào đó khác cũng tương tự như vậy.
            Tim tôi đập một cách cuồng loạn, lớn tiếng, như thể muốn làm nổi bật mục tiêu của cô ta hơn nữa.
            Ở đâu đó, xa xăm, xa thật xa, trong cánh rừng âm u lạnh lẽo, có tiếng một con sói đang tru lên. Seth đã đi khỏi đây rồi, vậy nên không có cách gì để mà giải thích được âm thanh này.
            Gã con trai tóc vàng đang liếc nhìn Victoria, chờ lệnh.
            Hắn ta còn rất trẻ ở nhiều mặt. Qua cái mống mắt đỏ thẫm của hắn, có thể đoán chừng hắn bước chân vào kiếp sống huyền thoại này chưa được bao lâu. Hắn sẽ rất mạnh, nhưng cũng chỉ là thứ hữu dũng vô mưu mà thôi. Edward tất sẽ biết cách khống chế hắn. Và anh sẽ tồn tại.
            Không nói không rằng, bc hất hàm về phía Edward, ngầm hạ lệnh cho gã con trai đó.
            – Riley – Edward lên tiếng bằng một giọng nói mềm mỏng, đầy xúc cảm.
            Gã con trai cứng mình lại, đôi mắt đỏ mở rộng.
            – Cô ta đang lừa dối cậu đấy, Riley ạ – Edward nói với hắn – Cậu nghe tôi nói đây. Cô ta đang lừa dối cậu cũng như cô ta đã lừa dối những con người bây giờ đang sống dở chết dở ở bãi đất trống. Cậu biết rằng cô ta xỏ mũi họ, cũng chính cô ta đã bảo cậu lừa gạt họ, không một ai trong hai người sẽ ra tay giúp họ. Tuy nhiên, thật khó mà tin cô ta cũng qua mặt cả cậu nữa, đúng không?
            Một sự bối rối lướt qua gương mặt của Riley.
            Edward khẽ chỉnh lại tư thế, như một phản ứng dây chuyền, Riley cũng tự động chỉnh lại dáng điệu của mình.
            – Người phụ nữ đó không hề yêu thương gì cậy, Riley ạ – Edward vẫn tiếp tục ngân nga âm điệu du dương đầy thuyết phục, gần như thôi miên – Chưa bao giờ cô ta có cảm xúc đó. Victoria chỉ yêu duy nhất một người tên là James thôi, còn cậu thì không khác nào một công cụ của cô ta.
            Edward vừa nhắc đến tên James, Victoria đã nhướng môi để lộ ra những chiếc răng sáng bóng. Cặp mắt của người phụ nữ ấy vẫn dán chặt vào tôi.
            Riley ném một cái nhìn rồ dại về phía cô bạn tình.
            – Riley? – Edward lại lên tiếng.
            Như một phản ứng tự nhiên, Riley tập trung trở lại vào Edward.
            – Cô ta biết rằng tôi sẽ giết cậu, Riley ạ. Người phụ nữ đó mong cậu chết để cô ta khỏi phải đóng tiếp màn kịch yêu đương này. Đúng như vậy đấy – cậu đã nhìn thấy điều đó, phải không? Cậu đã nhận ra sự miễn cưỡng trong đôi mắt của người phụ nữ đó, những lời hứa không đáng tin cậy. Cậu nghĩ đúng, Victoria chưa bao giờ cần cậu cả. Những nụ hôn, những cử chỉ âu yến chỉ là dối trá mà thôi.
            Edward lại động đậy, nhích về phía gã con trai vài phân nữa, điều đó đồng nghĩa với việc cách khỏi tôi một khoảng cách rất nhỏ.
            Ánh nhìn của Victoria xoắn chặt lấy khoảng trống giữa hai đứa tôi. Cô ta sẽ giết tôi mà chẳng cần tới một giây ngắn ngủi – người phụ nữ đó chỉ cần một phần nhỏ nhất của cơ hội mà thôi.
            Lần này chậm rãi hơn, Riley thay đổi lại tư thế của mình.
            – Cậu không cần phải hi sinh như thế – Edward hứa một cách chắc nịch – Cuộc đời này có nhiều cách để tồn tại, không cứ phải là những điều mà cô ta đã chỉ dẫn cho cậu. Hoàn toàn không có dối trá và máu, Riley ạ. Bây giờ cậu có thể ra đi. Cậu không cần phải hi sinh tính mạng cho những lời lường gạt của người phụ nữ đó.
            Một cách mạnh dạn, Edward lướt lên trước và chếch sang một bên. Giờ thì khoảng cách giữa chúng tôi đã là vừa vặn một bước chân. Lần này, Riley lượn ra xa, tỏ rõ thái độ hơn. Victoria đưa người ra phía trước, những ngón chân bấu mạnh xuống đất.
            – Cơ hội cuối cùng đấy, Riley ạ – Edward thì thào.
            Gương mặt của Riley ngập tràn nỗi tuyệt vọng khi quay sang Victoria tìm kiếm câu trả lời.
            – Hắn mới là kẻ dối trá, Riley – Victoria vặc lại, tôi há hốc miệng ra vì sững sờ trước giọng nói của người phụ nữ đó – Em đã dặn anh rằng chúng sẽ lừa gạt chúng mình bằng khả năng đọc suy nghĩ này nọ đấy. Anh cũng biết rằng em chỉ yêu có mỗi một mình anh thôi mà.
            Giọng nói của Victoria không sang sảng, không hoang dại, cũng không nheo nhéo như tiếng mèo mà tôi vẫn gán ghép cho cô ta với phù hợp với gương mặt và phong thái của người phụ nữ ấy. Âm thanh tiếng nói của Victoria thật mềm mại, trong vắt; đó là giọng nữ cao, lảnh lót như tiếng một đứa trẻ – chất giọng thường đi cùng những đặc điểm tóc vàng quăn dợn và thổi bong bóng kẹo cao su màu hồng – Hoàn toàn chẳng hợp một chút nào với hàm răng nghiến chặt trông quá ghê rợn như thế kia.
            Quai hàm của Riley căng cứng, hai vai hắn so lại. Đôi mắt đỏ lừ trong phút chốc tỏ ra vô hồn – không còn có sự bối rối, không còn có nỗi nghi ngờ. Mọi suy nghĩ trong đầu hắn đã tan biến. Gã con trai thủ thế, chuẩn bị tấn công.
            Cả thân mình Victoria run rẩy, người phụ nữ đó đã bị tổn thương một cách nặng nề. Những ngón tay có móng vuốt đã giương ra sẵn sàng, đang chực chờ Edward di chuyển cách tôi thêm một xăngtimét nữa.
            Trong không gian bỗng vang lên một tiếng gầm dữ dội, không rõ từ đâu.
            Tiếp theo đó là một chiếc bóng khổng lồ màu vàng nâu từ giữa khoảng đất trống lao người về phía Riley.
            – Không! – Victoria thét lên, chất giọng con nít của cô ta rít lên vì ngạc nhiên.
            Cách tôi chừng một mét, một con sói khổng lồ đang đè nghiến lấy gã con trai tóc vàng, bắt đầu cắn xé hắn. Một vật cứng, trắng hếu, bay thẳng vào tảng đá ngay bên chân tôi. Tôi phản ứng ngay tức khắc bằng sự co rúm người lại.
            Victoria không thèm liếc nửa con mắt tới gã con trai mà cô ta vừa mới nói lời yêu thương. Đôi mắt của người phụ nữ đáng sợ đó nhất quyết chỉ dán chặt vào mỗi một mình tôi, đôi mắt hằn đầy nỗi thất vọng đến mức trông cô ta như loạn trí.
            – Không – Victoria lại lên tiếng qua hai hàm răng đang nghiến chặt, và Edward di chuyển về phía người phụ nữ đó, chắn ngang đường của cô ta đến tôi.
            Riley đã đứng dậy được, trông hắn tàn tạ và phờ phạc, nhưng cũng xoay xở để tung ra được một cú đá hung bạo vào vai Seth. Tôi vừa nghe có tiếng xương gãy. Seth lùi lại, bắt đầu lượn vòng, chân khập khiễng. Riley thủ ngay thế tay, tuy có vẻ hắn đã bị mất một mảng tay rồi…
            Cách cuộc chiến đó vài mét, Edward và Victoria đang vờn nhau.
            Cả hai không lượn tròn, bởi lẽ Edward không muốn để cho người phụ nữ ấy có cơ hội xáp đến gần tôi hơn. Victoria khệnh khạng đi chuyển qua lại, cố gắng tìm ra sơ hở trong cách phòng thủ của Edward. Còn anh tập trung theo dõi từng động tác chân linh hoạt của Victoria. Anh không lơi là chút nào cho việc đọc cái ý định trong tâm trí của cô ta và di chuyển trước khi người phụ nữ đó kịp có động thái trong chưa đầy một tíc tắc.
            Ở mé bên kia, Seth thình lình lao lên tấn công, và một âm thanh chói tai vang lên làm sởn tóc gáy. Một tảng thịt trắng nữa bay vào rừng nghe đánh “thịch”, Riley gầm lên trong điên dại, còn Seth lùi lại – đôi chân di chuyển nhẹ hẫng so với thân hình quá khổ – tránh cú táp của Riley, kẻ đang mang cánh tay không còn hình thù rõ rệt.
            Lúc này, ở cuối khoảng đất trống, Victoria đang len lỏi giữa các thân cây. Người phụ nữ nham hiểm đã bị dồn ra đó, trong lúc đôi chân di chuyển tìm chốn an toàn, đôi mắt khát khao của cô ta vẫn xoáy thẳng về phía tôi chẳngkhác nào tôi là miếng nam châm đang hút lấy con người ấy. Tôi hoàn toàn có thể nhận ra sự hiếu sát đang rừng rực cháy cùng bản năng tồn tại đang toả ra ngùn ngụt trong tia nhìn nảy lửa của Victoria.
            Edward cũng dễ dàng nhận ra điều ấy.
            – Cô đừng bỏ đi, Victoria – Edward lại sử dụng âm điệu thôi miên như lúc ban nãy – Cô sẽ không bao giờ có được một cơ hội thuận lợi như thế này nữa đâu.
            Victoria bạnh hai hàm răng ra và rít lên với anh, nhưng có vẻ như lần này, cô ta sẽ không thể chạy thoát được nữa.
            – Lúc nào cô cũng có thể thoát thân được – Edward điềm tĩnh nhìn nhận – Rất nhiều bạn, cô đã chứng tỏ được điều đó. Cô chỉ biết làm có mỗi một việc đó thôi, phải không? Đó là lý do vỉ sao James giữ cô lại. Quả thật rất có ích khi cô cũng thích trò chơi giết chóc này. Một c hiến hữu có bản năng đào thoát tuyệt vời. Lẽ ra, vào phút cuối, hắn không nên loại cô ra, bởi hắn có thể tận dụng năng lực của cô khi chúng tôi bắt hắn ở Phoenix.
            Tiếng gầm ghè đầy hằn học thoát ra giữa đôi môi của Victoria.
            – Đó là tất cả những ý nghĩ về cô đối với hắn. Thật ngớ ngẩn khi phải tổn hao năng lượng trả thù cho một kẻ coi mình chẳng khác nào một công cụ săn mồi phục vụ cho khát vọng của hắn. Cô chưa bao giờ là gì khác ngoài lợi ích vật chất đối với hắn. Tôi biết tất cả những điều này.
            Một bên khoé môi của Edward nhếch lên khi anh gõ gõ vào thái dương của mình.
            Với một tiếng rít uất nghẹn, Victoria lại lao ra khỏi những thân cây, tiếp tục đánh thăm dò Edward. Anh cũng đánh trả, cả hai lại tiếp tục vờn nhau.
            Cũng ngay lúc đó, một nắm đấm của Riley đã đánh trúng vào hông Seth, cổ họng của con sói khục khặc những tiếng ho. Seth lùi lại, đôi vai giần giật như thể đang muốn giũ sạch những cơn đau.
            Tôi xin anh – Tôi muốn nài xin Riley, nhưng không sao tìm được cách mở miệng ra để có thể đẩy không khí từ phổi ra – Xin anh, cậu ta vẫn chỉ là một đứa trẻ!
            Tại sao ban nãy Seth đã chạy đi rồi lại còn quay trở lại?
            Bất chợt, Riley lao đến, rút dần khoảng cách với Seth, dồn Seth vào vách đá bên cạnh tôi. Hốt nhiên, Victoria quan tâm đến số phận của kẻ đồng hành với m ình. Tôi có thể nhận ra điều đó, qua cái liếc mắt của cô ta khi áng chừng khoảng cách giữa Riley và tôi. Seth vùng nhanh tới Riley, đẩy lùi hẳn về phía sau, Victoria lại rít lên.
            Seth không còn tập tễnh nữa. Trong lúc lượn vòng, cậu tiến lại gần Edward; cái đuôi sói quệt phải lưng anh, và đôi mắt của Victoria sáng lên thấy rõ.
            – Không, cậu ấy sẽ không chuyển hướng tấn công sang tôi đâu – Edward lên tiếng, trả lời cho suy nghĩ vừa có trong đầu Victoria. Anh tậndụng sự saonhãng của Victoria để tiến đến gần hơn – Cô đã tao cho chúng tôi một kẻ thù chung. Cô đã khiến chúng tôi liên minh lại.
            Victoria nghiến răng, cố gắng tập trung vào một mình Edward.
            – Nhìn kỹ hơn đi, Victoria – Anh thì thào, cố gắng thu hút sự tập trung nơi Victoria – Coi sói này có giống như con quái vật James vẫn lần theo khắp xứ Siberia không?
            Đôi mắt của người phụ nữ mở bừng và bắt đầu láo liên một cách hoang dại giữa Edward, Seth và tôi; rồi cứ thế, chúng đảo thành vòng.
            – Chẳng phải rất giống sao? – Victoria gầm ghè giọng con nít – Không thể nào!
            – Không có gì là không thể cả – Edward tiếp tục thì thào, giọng nói êm mượt như nhung khi anh tiến gần hơn đến người phụ nhữ – Ngoại trừ điều cô mong muốn. Cô sẽ không bao giờ có thể chạm tay vào người cô ấy đâu.
            Victoria lắc đầu nguầy nguậy, cố chống lại chiến thuật nghi binh của Edward, và cố gắng lách vòng qua anh, nhưng Edward đã chặn chính xác đường đi nước bước của người phụ nữ, ngay khi cô ta vừa nảy ra ý định. Gương mặt của Victoria nhăn nhó vì thất vọng, rồi bất thình lình, cô ta thu mình lại, lấy đà, hệt như một con sư tử cái, thận trọng tiến tới phía anh.
            Victoria không phải là một mcr mới sinh, đầy bản năng và thiếu kinh nghiệm. Đó là một tử thần đúng nghĩa. Thậm chí, tôi có thể nhận ra rất rõ sự khác biệt giữa cô ta và Riley, nhưng tôi cũng hiểu rằng Seth sẽ không thể cầm cự được lâu nếu vẫn phải chiến đấu với tên mcr này.
            Edward cũng dâng lên, cả hai đang rất gần nhau, cảnh tượng hệt như một con sư tử đực đang giao tranh với một con sư tử cái.
            Cuộc vờn nhau diễn ra với tốc độ chóng mặt.
            Cuộc tử chiến này cũng giống hệt với cuộc tập dợt của đôi Alice và Jasper ở bãi đất trống, những động tác uốn éo, cuốn vào nhau diễn ra chỉ còn là bóng mờ, duy có điều cuộc chiến này không mềm mại như vũ khúc balê ấy. Những tiếng kêu răng rắc, lốp cốp vang lên, dội vào vách đá khi có người để lộ sơ hở và đã phải trả giá. Nhưng ả hai di chuyển quá nhanh, mắt thường như tôi không thể nào quan sát được ai đã phạm phải sai lầm…
            Riley hoàn toàn bị phân tâm trước vũ kịch đầy bạo lực đó, đôi mắt hắn hiện rõ vẻ lo lắng dành cho kẻ đồng hành với mình.       Chớp lấy thời khắc ấy, Seth tợp thêm một miếng thịt nữa của gã mcr. Riley rú lên, tung một cú ve trời giáng vào ngực Seth. Cả thân hình to lớn của Seth bay lên cao khoảng ba mét và rơi đánh ầm vào tảng đá trên đầu tôi, lực đánh mạnh đến nỗi cả quả núi gần như rung chuyển. Tôi nghe rõ tiếng thở khò khè trong phổi của con sói, và vội vả tránh đường khi cả tấm thân đồ sộ của nó bật khỏi đá, đổ ầm xuống đất, cách tôi đúng một mét.
            Một tràng tiếng thút thít thoát ra giữa hai hàm răng của Seth.
            Những mảnh đá xám sắc nhọn thi nhau rơi xuống đầu tôi, cào xước những mảng da trần. Một mảnh đá thuôn dài, lởm chởm lăn xuống va vào cánh tay phải của tôi và tôi đã tóm gọn được nó. Những ngón tay tôi nắm chặt lấy phần mảnh dài như bản năng sinh tồn mách bảo; khi không còn cơ hội để thoát thân, cơ thể tôi – không cần biết sẽ bất lực như thế nào – sẽ sẵn sàng lâm trận.
            Chất ađrênalin tuôn chảy ào ạt khắp các tĩnh mạch trong người tôi. Tôi nhận biết được tấm đai đang làm thốn lòng bàn tay mình. Tôi hiểu rằng các khớp ngón tay đang biểu tình. Tôi nhận thức được tất cả những điều ấy, nhưng tôi không có quyền cảm thấy đau đớn.
            Sau lưng Riley, tất cả những gì tôi trông thấy là ánh lửa nhập nhoè hoà cùng với bóng trắng di chuyển một cách cuồng loạn. Những tiếng táp và những tiếng cào xé rợn người, những tiếng rít kinh hoàng và những tiếng thở hổn hển, rõ ràng cho thấy trong vũ điệu này có một người đang từng bước, từng bước một, bị đẩy tới ngưỡng cửa của bên kia thế giới.
            Nhưng người đó là ai?
            Riley lừ đừ tiến lại chỗ tôi, đôi mắt đỏ ké của hắn rực lửa nộ. Hắn hầm hè nhìn chướng ngại vật khập khiễng có bộ lông màu cát đang đứng chắn ở giữa chúng tôi, đôi tay hắn – rách mướp, nham nhở – giương vuốt. Miệng hắn mở rộng, lộ ra những chiếc răng trắng muốt, hắn đang chuẩn bị cắn nát cổ Seth.
            Sự hiện diện lần thứ hai của chất ađrênalin không khác nào một luồng điện chạy dọc theo cơ thể tôi và mọi thứ hiện ra mới rõ làm sao.
            Cả hai trận chiến đều quá tàn khốc. Seth đang sắp sửa mất mạng, và tôi không thể biết được Edward đang thắng hay đang thua. Cả hai người đều cần được trợ giúp. Phải tạo được sự phân tâm nơi đối phương của họ. Đó là điều có thể làm cho hai người bên phe tôi dành được lợi thế.
            Tôi nắm mảnh đá chặt đến nỗi miếng đai như cũng trợ lực được thêm cho tôi.
            Liệu tôi có mạnh mẽ không? Liệu tôi có đủ dũng khí không? Làm sao tôi có thể cứa mạnh miếng đá này vào da thịt mình? Liệu nó có thể “mua chuộc” được Riley để Seth có cơ hội đứng lên không? Liệu cậu bé có đủ nhanh cho sự thế thân vì lợi ích này của tôi hay không?
            Tôi tựa mảnh đá nhọn vào tay mình, cố gắng vén tay áo lên để lộ khoảng da trần, rồi cứa mảnh đá sắc vào khuỷu tay. Đây cũng là chỗ đã lưu lại cho tôi một vết sẹo vào hôm sinh nhật năm ngoái. Buổi tối hôm đó, máu của tôi đã khiến cho tất thảy mcr chú ý, và đã khoá cứng toàn thân họ trong một khoảnh khắc. Tôi hi vọng lần này lịch sử cũng được lặp lại. tôi buộc mình phải cứng rắn. Và tôi hít vào một hơi thật đầy.
            Victoria bị phân tâm bởi hơi thở hổn hển của tôi. Ánh mắt của người phụ nữ đó với ánh mắt của tôi giao nhau chưa được một tíc tắc ngắn ngủi. Nhưng vẻ cuồng loạn và tò mò đã xuất hiện cùng một lúc trên gương mặt của cô ta.
            Tôi không biết làm sao mình có thể nghe được những âm thanh khe khẽ giữa một rừng những tiếng ồn âm vang thi nhau dộng vào núi đá. Nhịp tim của tôi hẳn đã lấn át được thứ tiếng đó rồi. vậy mà, trong khoảnh khắc, tôi nhìn vào đôi mắt của Victoria, hình như tôi vừa nghe thấy một tiếng thở dài bực tức và quen thuộc.
            Cũng trong thời khắc đó, vũ điệu kia bỗng ngưng lại bằng một cảnh tượng kinh hoàng. Sự thể diễn ra nhanh đến nỗi nó kết thúc trước khi tôi kịp theo dõi các diễn biến. Tôi cố mường tượng lại trong đầu.
            Victoria đã văng ra khỏi cái bóng mờ, lao thẳng vào một thân cây vân sam, giữa lưng chừng độ cao của nó. Người phụ nữ rơi xuống đất và đã lại ở vào thế sẵn sàng tấn công.
            Cùng thời điểm đó, Edward – không có gì khác ngoài tốc độ – đã quay phắt lại chụp lấy tay Riley. Có vẻ như anh đã dẫm lên lưng hắn, và giứt xả cánh tay…
            Chỗ cắm trại bé nhỏ vang đầy tiếng thét chói tai đau đớn của Riley.
            Cũng chính lúc đó, Seth nhổm dậy, che khuất tầm nhìn của tôi.
            Nhưng tôi vẫn có thể trông thấy rõ Victoria. Tuy người phụ nữ ấy có vẻ dúm dó – cơ hồ như chưa thể đứng thẳng được hoàn toàn – song tôi cũng nhận ra được nụ cười mà mình đã từng mơ thấy hiện ra chớp ngoáng trên gương mặt hoang dại đó.
            Cô ta thu người lại, rồi nhảy bổ lên tấn công.
            Một vật màu trắng bay vút lên không trung, va vào Victoria trong cú lao người giữa chừng đó. Cú va chạm nghe như một tiếng nổ inh tai, đẩy cô ta va vào một thân cây khác, làm cho thân cây gãy làm đôi. Victoria lại tiếp đất, vẫn thủ thế sẵn sàng, nhưng Edward vẫn đứng yên. Sự nhẹ nhõm lan toản khắp tim tôi khi tôi nhận ra rằng anh vẫn thẳng lưng và hoàn toàn nguyên vẹn.
            Victoria dùng bàn chân trần đá phóc vào một vật nằm bên cạnh – vật đã làm hỏng cú tấn công của cô ta. Vật đó lăn lại phía tôi, và tôi nhận ra ngay đó là cái gì.
            Bụng tôi sôi lên một cảm giác khó chịu.
            Cánh tay của Riley – với những ngón tay vẫn đang còn co giật, nắm lấy nhúm cỏ – bắt đầu lết đi trên đất.
            Seth bắt đầu tiến dần lại phía Riley, và bây giờ thì gã con trai ấy đang thụt lùi. Hắn tìm cách thoát khỏi sự tiến công của con sói, gương mặt nhăn nhúm vì đau đớn. Riley cố giương cánh tay còn lại lên thủ thế.
            Seth lao đến Riley, và gã mcr ngã nhào xuống đất. Tôi trông thấy Seth sục răng vào bả vai của Riley cắn xé, đoạn nhảy giật lại.
            Thêm một tiếng rú thất thanh đến buốc óc cất lên, Riley đã bị mất luôn cánh tay còn lại.
            Seth lúc lắc đầu, ném tung cánh tay vào rừng. Tiếng khục khặc vang lên giữa hai hàm răng của Seth hệt như một tiếng cười.
            Riley rú lên lời nài xin đau đớn:
            – Victoria!
            Victoria thậm chí không hề khựng lại trước tiếng gọi tên mình. Đôi mắt của người phụ nữ ấy không hề ghé qua kẻ đồng hành khốn khổ ấy một lần.
            Seth phóng mình tới gã con trai với lực của một quả banh sắt. Cú tấn công ấy đã đẩy cả Seth và Riley vào rừng, nơi những tiếng rau ráu vang lên hoà cùng với tiếng thét man dại của Riley. Thế rồi những âm thành đau đớn ấy hốt nhiên im bặt, thay vào đó là tiếng núi đá vỡ ra thành từng mảng, từng mảng.
            Tuy không gửi nổi cho Riley một ánh mắt vĩnh biệt, nhưng dường như Victoria cũng cảm nhận được rằng cô ta chỉ còn lại một mình. Người phụ nữ ấy bắt đầu thụt lùi khỏi Edward, đôi mắt ngập tràn nỗi tuyệt vọng. Cô ta ném cho tôi một tia nhìn chán nản, rồi bắt đầu rút lui nhanh hơn.
            – Đừng – Edward ngân nga, giọng nói vô cùng say đắm – Ở lại thêm một chút nữa đi.
            Victoria quay ngoắt lại, lao thẳng vào rừng – con đường trốn thoát duy nhất – giống hệt như một mũi tên vừa bắn ra khỏi cung.
            Nhưng Edward nhanh hơn – chẳng khác một viên đạn mới được bắn ra khỏi nòng súng.
            Ngay tại bìa rừng, với một bước nhảy đơn giản, anh đã thộp được cái lưng không có gì bảo vệ của Victoria, và cuối cùng, vũ điệu đã kết thúc. Đôi môi của Edward lướt nhẹ qua cổ người phụ nữ, y như một cử chỉ mơn trớn. Tiếng kêu ré ầm ĩ của Seth là âm thanh suy nhất trong toàn bộ khung cảnh đó, ngoài ra, không một tiếng động nào cho thấy hình ảnh đó mang tính chất bạo lực cả. Trông cứ như anh đã hôn Victoria thật.
            Sau đó, cái đầu có mái tóc màu lửa rực rỡ không còn ở trên cổ của người phụ nữ đó nữa – các lọn tóc màu đỏ rực rập rờn trên mặt đất như những làn sóng – và nó giật nảy lên chỉ một lần duy nhất trước khi lăn về phía những gốc cây.


1 | 2 | 3 | 4 | 5 | 6 | 7 | 8 | 9 | 10 | 11 | 12 | 13 | 14 | 15 | 16 | 17 | 18 | 19 | 20 | 21 | 22 | 23 | 24 | 25 | 26 | 27 | 28 |
Đã được xem 55899 lần
Sưu tầm bởi: Camchuong
Cập nhật ngày 11/11/2010


CẢM NHẬN
Chưa có cảm nhận nào đc viết cho bài này!
TÌM KIẾM

Search
« Tìm nâng cao »
TIÊU ĐIỂM
Harry Potter và Chiếc Cốc Lửa (Harry Potter - phần 4)
Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng
Harry Potter và các Thánh Tích của Tử Thần
Harry Potter và Tên Tù Nhân Ngục Azkaban (Harry Potter - phần 3)
Hừng đông
Harry Potter và Hoàng tử lai
Harry Potter Và Phòng Chứa Bí Mật (Harry Potter - Phần 2)
Chạng Vạng - Stephenie Meyer
Harry Potter và hòn đá phù thuỷ
Nhật thực
SÔI ĐỘNG NHẤT
Lần gặp đầu tiên
Lần gặp đầu tiên
Em mất anh, mãi mãi mất anh!
Ý nghĩa của hoa hồng xanh
Gửi Lại Chút Yêu Thương
Tự tình....
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
Mưa Trên Đảo Nhỏ
LIÊN KẾT WEB
Game Online
Học thiết kế web
Xem phim - Nghe nhạc
Nhạc Flash
Truyện Tranh
Avatars
Chat trên web
NHÀ TÀI TRỢ
 
Thung lũng Hoa Hồng - Mảnh đất của TÌNH YÊU - Diễn đàn TÌNH YÊU lớn nhất Việt Nam- Love Land - Informatics - Relax worlds
Tình Yêu | Tin Học | Giải Trí | Ngoại ngữ | Nghe nhạc | Xem phim | Flash games | Truyện tranh | Thế giới avatars | 15 phút chia sẻ | Lưu bút
Copyright © 2005 Thung Lũng Hoa Hồng. - All rights reserved. Designed and Coded by Thành Nha