:: Trang Chủ
» Lưu Bút
» Diễn Đàn
» Chơi games
» Nghe nhạc
» Xem phim
» Truyện tranh
» Avatars
» Phòng Tranh

Thơ Tình
Truyện Tình
Vườn tình yêu
Nghệ Thuật Sống
Danh ngôn tình yêu

Tin căn bản
Mẹo vặt
Đồ họa
Kho Download

Học tiếng Anh
Học tiếng Hàn
Học tiếng Hoa

T==============T
ID:  PASS:  
» Quên mật khẩu   » Đăng ký tài khoản mới
Hỏi và đáp
Hôm nay,  
TRANG CHỦ
Lưu bút
Tình yêu
Diễn đàn
Nghe nhạc
Xem phim
Chơi game
Phòng tranh
Quy định
Hỏi đáp
Tình Yêu
Thơ Tình
Truyện Tình
Nghệ Thuật Sống
Vườn Tình Yêu
Tâm Hồn Cao Thượng
Tin Học
Tin Căn Bản
Mẹo Vặt
Đồ Họa
Internet - Web
Kho Download
IT 360°
Giải Trí
Danh Ngôn
Thơ Thẩn
Truyện Cười
Truyện Ngắn
Truyện Ngụ Ngôn
Truyện Truyền Thuyết
Cổ tích - Sự tích
Thế giới games
Học Ngoại Ngữ
Tiếng Anh
Tiếng Hàn
Tiếng Hoa
English audio
English story
Học qua bài hát
Văn phạm tiếng Anh
Kỷ niệm áo trắng
Người thầy
Thơ áo trắng
Kỷ niệm không phai
LIÊN KẾT
Truyện Ngắn

Níu kéo một tình yêu!!!

        Tác giả: bemapbeotron

Chú rất muốn gặp cháu. Nhưng gặp rồi chú lại không đủ can đảm để đối mặt với cháu. Chú sợ, cháu ah! Sợ sẽ làm cháu tổn thương. Vì chú hiểu cháu yêu chú nhiều lắm. Chú sợ mình sẽ lại không vượt qua chính mình. Không chiến thắng được những gì trái tim mình mách bảo. Và rồi sẽ lại nói thật nhiều những gì mà chú ấp ủ, những tc chân thành mà chú đã giành cho cháu…

          21/08/2007: Nó gặp chú tại chính nhà ca nó. B nó làm v quân s cho xã. Ngay t bé nó đã yêu màu áo xanh quân phc. Mà chú lại khoác trên mình màu áo ấy. Và nó yêu chú

Ti sao nó li gọi là “chú”? Vì chú gi b nó là “anh” trong khi đó, nó chỉ kém chú 9 tuổi. Chú có thói quen đến là lạ!

Theo kế hoạch chú phải ở lại ở huyện nhưng tại huyện thiếu chỗ nên chú ở lại nhà nó. Đáng lẽ ra chú hoàn thành công việc của mình chỉ trong một tuần nhưng tại trời mưa và do những người có lệnh đi bộ đội trốn nghĩa vụ nên chú phải ở lại tới hơn hai tuần. Chú ngủ ở phòng nó. Nó chuyển lên phòng trống trên tầng vì phòng đó chưa được dọn dẹp.

Khi đó là thời gian nó nghỉ hè. Năm ấy trường nó lại không tổ chức học thêm. Nó chỉ học Tiếng Anh ở ngoài. Do đó thời gian nhiều là nó ở nhà và bên chú. Nó và chú nói chuyện nhiều lắm. Về gia đình, mối tình đầu của chú, chuyện học tập và bạn bè của nó nữa… Nó thấy gẫn gũi. Chưa bao giờ nó bị mất ngủ. Thế mà khi chú ở lại nhà nó nó lại thế. Phải chăng…?

Thế rồi chú về quê mấy ngày. Vì mẹ chú bị ốm. Tại sao nó lại đứng ngồi không yên? Nó lo cho mẹ chú ư?

Ngày chú trở lại, nó nhận được bức thư từ chú:

 

“Lạ thật! Tối nay ngủ ở nhà mà sao chú vẫn cảm thấy khó ngủ quá. Không biết cháu đã bao giờ có cảm giác trằn trọc, nhớ thương… một người nào đó…

Đã lâu lắm rồi - kể từ khi chú và người ấy chia tay chưa có một ai làm cho chú cảm thấy xao động cả. Có lẽ do chú đã quá yêu người ấy chăng? Uh, chú không phủ nhận điều đó bởi với chú tình yêu là một điều gì đó rất thiêng liêng cao quý… Thật lòng, sau mối tình đó chú cảm thấy bị tổn thương, chú mất đi niềm tin vào tình yêu… Chú sợ sự chia ly.. Và rồi, chú đã khép chặt lại lòng mình_ chú trở thành một con người khác, một người khô khan, cứng nhắc…

 

 

 

Cho tới khi… A gặp được một người!

 

Tất cả trong A như bừng sống dậy_ dường như A đã tìm lại được chính mình bởi người ấy… A đã thật sự biến đổi và A đã… Mặc dù chỉ mới quen thôi nhưng A cảm thấy thật thân quen, gần gũi. Người ấy đã để lại trong A những ấn tượng rất đẹp_1 con người cá tính và cũng rất đáng yêu!

Nhưng… Nếu không vì khoảng cách, không vì tuổi tác  có lẽ com tim A sẽ hoàn toàn thuộc về người ấy… Và có lẽ A sẽ không thể che dấu t.yêu của mình! Một t.cảm mà A tưởng như đã hóa đá từ lâu - rất lâu rồi… Tận đáy lòng mình A muốn nói “yêu” nhưng…

 

 

Đã bao giờ cháu nghe người ta nói “t.y sét đánh” chưa? Chú cũng đã từng không tin điều đó bởi với chú t.y khác cơ. Nhưng rồi chính chú lại ở vào trường hợp đó…

Có lẽ, cháu sẽ cười chú vì những gì chú đã viết phải không? Nhưng chú cũng không hiểu tại sao lại viết và kể cho cháu nghe nữa. Đôi khi ai cũng vậy phải không nhỉ?! Chắc là…

Chú viết cho cháu không phải để thanh minh một điều gì cả_mà chỉ mong cháu đọc và hiểu chú mà thôi. Có lẽ chú không phải giải thích một điều gì trong đây nữa (kể cả là “ người ấy” nữa) phải không? Bởi chú tin với cá tính và sự thông minh của mình cháu sẽ hiểu!!”

Đọc lá thư đó nó đã khóc. Những giọt nước mắt vì hạnh phúc, vì tình cảm của nó được đạp lại. Nó cười trong nước mắt.

 

Rồi lá thư thứ hai:

 

“Cháu ah!

Không biết đọc lá thư trước của chú cháu sẽ nghĩ gì nhỉ? Chú đã viết nó khi chú nhớ về người ấy nhiều lắm! Và bây giờ cũng vậy… chú chỉ ước bây giờ có cháu ở bên để được cùng nói chuyện, để được nhìn cháu chơi và đơn giản là để vơi đi bớt đi nỗi nhớ… Lúc trước chắc cháu buồn ngủ lắm rồi phải không? Chú rất muốn được ngồi nói chuyện cùng cháu, nhưng… chú là người rất cứng rắn trong công việc nhưng trong chuyện t.cảm thì hoàn toàn ngược lại… Có lẽ vì vậy mà mặc dù chú rất muốn nhưng lại không đủ can đảm để bày tỏ điều đó. Giá như chú có thêm một chút cá tính nữa thì…

 

Cháu có biết tại sao chú không hỏi cháu hôm cháu khóc không? Chú cũng biết chứ nhưng chú lại sợ… sợ cái sự thật đó. Và quả thật khi xa cháu rồi chú thấy như thiếu một điều gì đó thật quan trọng như hìn một phần cơ thể mình vậy! Không biết cháu thế nào? Chắc là không như chú đâu nhỉ!!

 

Cho dù có thế nào đi nữa chú vẫn mong cháu háy nhớ một điều rằng: “Trong chú, cháu luôn luôn hiện hữu”.

Có một điều nữa chú muốn cháu biết (chỉ 3 từ thôi) nhưng nếu thật sự muốn nghe ( thật lòng cháu chứ không phải là vì tò mò mà cháu muốn nghe thì mãi mãi chú sẽ giữ kín điều đó trong lòng mình, cháu hiểu không?!)

Chú sẽ nói khi nào cháu sẵn sàng, được không?!”

 

Cuối cùng cái ngày đến cũng phải đến. Chú về. Nó khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc. Nó xa chú. Mối tình đầu của nó. Chú đi nó không ra chào mà trốn biệt trong phòng và khóc. Mẹ nó biết rằng nó giành nhiều tình cảm cho chú nhưng không thể ngờ đó lại là tình yêu. Chú đã cho nó biết thế nào là tình yêu. Nó bị ngã gục một cách dễ dàng nhanh chóng. “Tình yêu sét đánh”_ nhanh đến nhanh đi_như người ta vẫn nói??

 

Là lá thư thứ 3:

 

 

                                                                   “Yên Bái.

 

 

Cháu của chú!

Không biết giờ này cháu đang làm gì? Có còn nhớ tới chú không nhỉ? Còn chú đang ngồi một mình trong phòng và đọc lại mấy lá thư của cháu viết… cháu biết không? Chú nhớ cháu_ nhơ nhiều lắm!

Lệ đầu thư, chú chúc cháu và gia đình luôn gặp được những điều may mắn và tốt đẹp nhất. chúc cháu ngày càngđáng yêu và xinh đẹp hơn…

Khánh Linh thương! Như chú đã nói với cháu rồi. Về đơn vị chú sẽ viết cho cháu. Và bây giờ chú đang ngồi viết cho cháu đây. Nhưng chú viết không phải vì lời hứa với cháu mà là vì chú muốn, rất muốn được tâm sự với cháu! Và hơn cả, đó cũng là một cách giúp chú làm vơi bớt đi nỗi nhớ và hình ảnh cháu đang tràn đầy trong tâm trí chú! Không biết cháu có hiểu và đón nhận chú không nhỉ??!!

Yêu thương và nhớ nhiều của chú!

Không biết thời gian vừa qua đối với cháu thế nào? Còn với chú… gặp, quen và được ở bên cháu đó là một khoảng thời gian thật đẹp và ý nghĩa. Nó như một dấu ấn đánh dấu bước ngoặt trong cuộc đời của chú vậy! Có thể, cháu không biết nhưng với chú cháu thật quan trọng… Cháu đễn với chú khi trái tim chú đã trở nên nguội lạnh, cháu đã mang hơi ấm và sự yêu thương tới… Chú như được hồi sinh. Tất cả bỗng trở nên thân thiện và tuyệt vời hơn trong mắt chú, tất cả… Đó như là một giấc mơ vậy! Nhưng thật hạnh phúc với chú bởi đó là sự thật và trong trái tim chú cháu đã đang và sẽ mãi mãi chiếm vị trí quan trọng nhất!

Cháu biết không? Quả thật chú đã phân vân va suy nghĩ rất nhiều về cháu và tình cảm giữa chú và cháu!!

Chú biết nếu tình cảm đó trở thành tình yêu thì cả chú và cháu sẽ gặp thật nhiều khó khăn, cản trở…

Bởi thời gian, không gian và cả sự chênh lệch về tuổi tác nữa… Chú đã cố gắng kìm nén những cảm xúc, nhưng diễn biến tâm trạng đang diễn ra trong chú… Đã có lúc chú còn tự đưa ra những lí do (thậm chí là không có thật) về chú và cháu nhằm biện hộ cho những gì chú đang làm…

                   Nhưng rồi chú đã thất bại khi đối diện với sự thật, với những gì đang diễn ra. Lý trí trong chú đã không che dấu được sự mách bảo của trái tim…

Và chú nhận ra rằng càng cố che đậy, kìm nén tình cảm của mình với cháu bao nhiêu thì chú lại càng yêu cháu bấy nhiêu!! Chú biết, đón nhận một tình yêu với cháu bây giờ có thể là hơi sớm ( đó là cảm nhận của chú về tính cách và con người cháu) nhưng chú tin với cá tính của mình cháu có thể hiểu, cảm nhận và chín chắn khẳng định được tình cảm của mình.

Chú sẽ chờ… Và cho dù có thế nào đi chăng nữa thì chú cũng luôn tôn trọng cháu!

Này, cháu nhớ nhé! Tất cả những gì chú đã và đang giành cho cháu không phải là “những rung động nhất thời trong trái tim chú” như cháu đã nói đâu! Chú không muốn giải thích hay thanh minh điều đó. Chỉ mong cháu sẽ hiểu và tin chú, được không, Linh?

 

Khánh Linh thương!

          Ngày hôm nay với chú là một ngày thật đáng nhớ

 Cháu biết tại sao không? Đó là vì chú nhận được thư của cháu và được nói chuyện, được nghe giọng nói của cháu… Không biết khi ấy cảm giác của cháu thế nào? Chắc là bình thường thôi, phải không nào? Bởi chú thấy cháu cứ dục cúp máy mà! Còn với chú, tất cả thật tuyệt vời. Khi đó, nhứng kỉ niệm về chú và cháu cứ như một cuốn băng quay chậm cứ chạy đi chạy lại trong tâm trí chú…

                                      Và chú thấy nhớ cháu, rất nhiều!

 

                                     

                                                                   20.9.2007

Đã bao giờ cháu tin vào những giấc mơ chưa? Còn chú thì không. Và cho đến bây giờ cũng vậy!

          Đêm qua chú đã mơ_về cháu… Một giấc mơ… Nhưng sao lại như vậy? T.sao? Gặp nhau rồi lẽ ra phải thật vui chứ?! Tsao cháu lại im lặng? Tại sao cháu lại quay lưng bước đi không một lời giải thích? Khoảng trống…không gian… xa dần, xa dần…

Tỉnh giấc rồi không sao chú chợp mắt được nữa! Có một điều gì đó rất khó tả đang diễn ra trong chú, cảm giác lẻ loi-trống vắng… cái cảm giác như vừa bị mất đi một cái gì đó rất quan trọng với mình… Không biết cháu đã từng trải qua cảm giác đó chưa? Và cháu sẽ thế nào khi đó? Còn chú, chú đã suy nghĩ rất nhiều! Chú bỗng thấy sợ… sợ không phải vì giấc mơ đó! Sợ không phải vì khoảng cách và những khó khăn, cản trở…

                                                                   Mà chú sợ cháu…?! Chú sợ một ngày nào đó cháu sẽ rời xa chú!! Liệu có bao giờ điều đó lại trở thành sự thật?

Chú biết sẽ không có ai ngoài cháu mới có câu trả lời thật lòng với câu hỏi đó, cho chú!!”

 

Nó yêu chú nhiều như vậy thì làm sao nó có thể rời xa chú được? Nó yêu. Yêu một cách dại khờ. Yêu không hối tiếc. Bởi vì nó tin chú…

Thời gian cứ đi qua. Nó vẫn yêu. Không đòi hỏi bất cứ thứ gì về chú. Nó với chú vẫn liên lạc với nhau. Nó chắm chỉ viết thư cho chú. Vẫn nhắn tin,

 

 

 

27/10/2009: Nó nhắn tin cho chú:  “Chú có biết rằng mấy ngày hnay cháu khóc nhìu lắm! Từ khi Hằng (bạn thân của nó) kể về chú. Liên lạc mãi mà không được. Chú tránh cháu sao? Hãy nói cho cháu biết cháu phải làm sao? Làm sao để quên được chú khi dáng hình mãi trong  tâm trí, không phai mờ? Làm sao để xóa hết những kỉ niệm vẫn nhớ như in? Và làm thế nào để được gặp chú? Chú nghĩ rằng tránh cháu là hay lắm sao? Cháu…”

 Nhưng điện thoại báo “pending”. Nó gọi lại. Vẫn những âm thanh quen thuộc và nhàm chán: “Thuê bao quý khách hiện nay…”

Nó dùng điện thoại của bạn nó nhắn tin cho chú giả vờ là bạn nó chứ không phải là nó. Chú trả lời: “… Chú biết chú đã làm Linh buồn thật nhiều nhưng chú cũng đâu có vui?! Đừng bắt chú giải thích vì chú không biết phải bắt đầu từ đâu. Nhiều lúc chú ước mình không có óc để không phải nghĩ nữa?!”

 

23/7/2009:

Bố kêu dạy cháu đi xe máy nhưng cháu nằng nặc không chịu đi. Cháu muốn chú dạy cơ. Phải là chú cơ. Cháu không muốn ai dạy cháu ngoài chú hết. Chú quay về đi. Cháu nhớ chú!!

4/02/2010:

          “Chú ơi, cháu buồn quá! Chú!!!

Cháu thèm được nói chuyện với chú nhưng không có cam đảm để điện thoại. Cháu sợ chú sẽ không nghe. Và đó là sự thật “Number busy”(cháu vừa gọi đấy ạ). Cháu muốn được nghe chú nói. Một câu thôi. Mà sao khó thế!? Khó khăn vậy sao?

Cháu được thi lại rồi đấy chú ạ. Vui có, buồn cũng có. Cháu thấy hoang mang lắm, áp lực lắm. Nặng nề. Thế đấy, vậy mà hôm nay cháu không buồn đọng tới sách vở, không có tâm trí nào mà học cả. Không tập trung. Cháu nhớ chú…

Không có ai để nói chuyện cùng cả. Không đáng tin cậy? Hay cháu không muốn tâm sự với ai nhỉ?!

Gió lạnh quá! Đóng cửa sổ? Không! Lạnh lẽo, cô đơn cũng hay mà. Nhấm nháp một mình cũng thú vị lắm chứ!

Ngày hôm nay cháu thất bại rồi. Không chiến thắng được trái tim chú ạ. Cháu lười học. Nhưng chỉ hôm nay thôi. Hôm nay cháu giành một ngày để cho chú. Để nhớ chú…

Chú đã nói “tập trung vào mà học”. Cháu sẽ cố đi tới ngày chiên thắng để được gặp chú_ như chú đã hứa.

Ơ kìa, nhưng tại sao chú lại quan trọng với cháu như thế chứ? Liệu có phải…? Đúng không nhỉ? Lâu rồi mà, cái gì nên quên thì quên đi, phải không ạ? Đương nhiên rồi, nhưng…”

 

Ngày 21/01/2011:

02.51’: “Chú rất muốn gặp cháu. Nhưng gặp rồi chú lại không đủ can đảm để đối mặt với cháu. Chú sợ, cháu ah! Sợ sẽ làm cháu tổn thương. Vì chú hiểu cháu yêu chú nhiều lắm. Chú sợ mình sẽ lại không vượt qua chính mình. Không chiến thắng được những gì trái tim mình mách bảo. Và rồi sẽ lại nói thật nhiều những gì mà chú ấp ủ, những tc chân thành mà chú đã giành cho cháu… Mà điều đó thì lại không thể, đúng không cháu? Số phận trêu đùa cs của chú và cháu.Chỉ là 2 đường thẳng song song dài bất tận, chứ không được gặp nhau để đi xa hơn. Không được gặp nhau để đi tới hp. Cháu biết không?Thực ra, 2008 chú về học ở Vĩnh Yên. Đó là vì chú muốn gần cháu hơn. Rồi học xong sẽ xin ở lại trường. Lúc đó, có lẽ, chuyện tc của chú và cháu sẽ không ai có thể ngăn cản được. Vậy mà. Tất cả thay đổi nhanh tới chóng mặt. Để khi nhìn lại, chú thấy bàng hoàng và bất lực. Bởi chú đã cố gắng thật nhiều cho hp của riêng mình nhưng cuối cùng lại không được, lại mất đi tất cả. Ông trời thật bất công khi chỉ cho chú gặp cháu chứ không được ở bên cháu mãi mãi.

 

02.52’: Cháu ah. Chú hiểu tc của cháu giành cho chú. Và tự đáy lòng mình chú thấy mình thật hạnh phúc! Chú luôn tôn trọng tất cả những gì thuộc về cháu! Và đó là những gì mà chưa bao giờ chú thay đổi. Kể cả là lúc này. Nhưng, cs của chú và cháu không cho phép vì nó có quá nhiều điều cản trở, ngăn cách. Và thực sự, chú đã suy nghĩ rất nhiều. Chú quyết định sẽ chấm dứt ở đây. Chú cũng rất buồn, buồn nhiều lắm! Vì chú biết sẽ rất khó để chú tìm được người thứ 2 giành thật nhiều tc cho chú như cháu. Nhưng, cháu ah. Biết là cả 2 sẽ rất trống trải và sẽ rất khó khăn. Nhưng như thế sẽ tốt hơn cho cháu. Cháu còn trẻ, cs tốt đẹp vẫn chờ 1 người năng động và sôi nổi như cháu. Hãy cố gắng lên! Hãy chứng tỏ rằng quyết định của chú và cháu là đúng đắn. Rằng, không có chú cháu vẫn sống tốt. Và chú cũng sẽ như vậy. Sống cho niềm tin, sống cho chú và cả cho cháu!

 

02.54’: Phải cắt đứt t.y thực sự từ đáy lòng mình, chú biết. Cả chú và cháu sẽ rất đau đớn. Nhưng, hãy dũng cảm lên và đối mặt với nó. Chúng mình cùng vượt qua nhé! Chia tay rồi nhưng với chú, cháu vẫn vậy, sẽ luôn chiếm giữ 1 góc kín trong trái tim của chú. Mãi mãi. Chú hứa! Vĩnh biệt quá khứ, vĩnh biệt t.y chú và cháu. Bây giờ, chú và cháu sẽ đi trên con đường của riêng mình. Không có chú ở bên, cháu hãy mạnh mẽ và cố gắng lên nha! Hãy sống thật tốt cho bản thân, cho gia đình, bạn bè, và 1 góc nhỏ cho chú nữa nhé! Chúc cháu thành công và hạnh phúc trên con đường đi của mình. Và cuối cùng, chú muốn nói. Chú yêu cháu. Yêu nhiều lắm! T.y này sẽ luôn trân trọng và mãi mãi mang theo bên mình.

 

23/01/2011: Nó đi gặp chú làm theo đúng những gì mà trái tim nó mách bảo: Níu kéo tình yêu. Nó bắt xe bus từ quê nó - Vĩnh Phúc. Nó đứng suốt hơn 2h đồng hồ vì nhường chỗ cho người lớn tuổi. Gần Tết nên người về Bắc Ninh, Bắc Giang đông quá. Xe chật cứng người. Mọi người thì hoan hỉ, vui mừng vì sắp được đoàn tụ. Còn nó? Nó tủi thân, lo lắng, sợ hãi. Một nỗi sợ vô hình…

Xuống tới nơi đã hơn 15.30’. Nó đi bộ vào bến xe Bắc Ninh. Gần đó là trường chú học_ Sỹ quan chính trị, nơi chú theo học. Nó điện thoại cho chú. Lần đầu tiên: “No answer”. Lần thứ hai: “Thuê bao quý khách hiện nay không liên lạc được…”.

Nó ngồi một góc và nhắn tin_cái công việc mà nó không biết làm gì hơn.

          Nhắn tin chán rồi nó quyết định ra vườn hoa Lý Thái Tổ cách bến xe khoảng 2km. Đó là địa điểm mà chú với nó đã ngồi nói chuyện lần gặp trước.

 

16.56’: Mấy chú xe ôm cứ hỏi xem cháu đi đâu. Nhưng cháu không cần họ. Cháu muốn một mình.

 

17.01’: Tới nơi rồi. Huhu cái ghế đá đó đã bị chiếm mất. Anh chị ấy đang… tay trong tay. Còn cháu thì…T__T

 

17.03’: Công viên đông người thế nhỉ? Ghế đá ngồi gần hết. Chẳng chỗ nào yên tĩnh cả. Nơi kín đáo có thể khóc được thì từng đôi, từng đôi giữ gần hết rồi. Sao không có nơi nào dành cho cháu hả chú?

 

17.06’: Ghế đá bên cạnh, 1 đôi đang cãi nhau inh om. Chắc vì hiểu nhầm. Cháu ước họ đi đi. Đi đi, đừng làm phiền cháu…khóc. Chú đuổi họ đi cho cháu chú ơi. Cháu không muốn họ nhìn thấy cháu đang khóc.

 

17.14’: Giá như mưa bây giờ thì hay nhỉ? Để không ai có thể nhìn thấy cháu khóc. Nước mắt hòa lẫn nước mưa.

 

17.16’: Gió lạnh quá. Giá mà có ai đến mang cháu đi khỏi nơi này. Đi đâu cũng được. Kể cả… người đó là Thần chết cháu cũng theo.

 

Đã bao giờ chú đặt mình vào cháu mà nghĩ cho cháu chưa? Cái gì mà “chu hieu chau yeu chu nhieu lam” ? Thế nhưng, chú coi thường t.y đó. Chú hắt hủi nó. Muốn quên là quên được ư? Chú nói hay lắm! “Như thế sẽ tốt hơn cho cháu”. Gần 4 năm rồi, chú nhớ không hả? Kể từ ngày gặp, quen rồi yêu chú. Tới bây giờ?

Cháu không quên được. Mãi không quên được. Những khi cảm thấy buồn cháu cần sự chở che của gia đình. Cháu về ngôi nhà thân yêu của mình. Nhưng được gì đây? Cháu phải đối mặt với những kỉ niệm có bóng hình chú trong căn nhà ấy. Đâu đâu chú cũng xuất hiện. Khi thì nấu cơm, khi rửa bát, khi giặt quần áo, khi xem phim… cháu cảm thấy sợ những khi trời mưa mà mất điện, cháu lại khóc. Ấy là buổi tối chú ngồi nói chuyện cùng cháu. Cháu chỉ chú gập sao. Chú còn nhớ? 4 năm? Sao cháu vẫn không thể quên?

Cháu nhớ chú… Chú theo giấc mơ đễn với cháu. Chú cười nói vui vẻ. Tỉnh dậy? Đúng, giấc mơ chỉ là giấc mơ…

 

Nó cần chú. Còn chú thì xua đuổi nó?

 

Nó phải làm gì đây? Quên chú đi? Chắc chắn rồi. Quên đi, quên một tình yêu đẹp nhưng không đi tới đâu. Thời gian và nước mắt là hai liều thuốc giảm đau tốt nhất mà. Sẽ khó thực hiện nhưng nó cần và nó phải làm. Cái gì thuộc về mình thì mãi vẫn là của mình. Còn những gì không phải là của mình thì có níu kéo cũng không phải là của mình.

Đấy chỉ là chuyện của nó. Đôi khi…

 Valentine rồi. Lại một năm nữa không có ai bên cạnh nó. Nhưng nó sẽ không buồn đâu, nó sẽ không khóc đâu. Nó phải dũng cảm lên, mạnh mẽ hơn.

Happy Valentine!!!

Đã được xem 10655 lần
Sưu tầm bởi: lanhleo_muadong
Cập nhật ngày 14/02/2011


CẢM NHẬN
Thanks!!! ^^
Mình đã đọc những comment của mọi người. Thanks mọi người nhiều! Nhiều nhiều lắm!!! Thời gian trôi qua cũng lâu rồi, chuyện về con người đó ( là chú trong câu truyện trên ấy) có nhiều sự thật đáng buồn lắm! Nhưng mình không tiện kể ra. Mà cũng không muốn cơ. Giữ lại bí mật cho mình và những người trong cuộc nhé! Hơi ích kỷ nhỉ? :D Tò mò thì gửi tin cho mình qua địa chỉ mail này nha. [email protected]. Hôn cái nhá :x
Được viết bởi lanhleo_muadong (19/11/2011 - 1:16:38 PM)
yeu?
tôi lun mong đợi cái kết có niềm vui vậy ma nó lại lam t rơi nước mắt, tại sao bạn o thử gặp chú thêm một lần nữa, o phải để níu kéo mà để hỉu tại sao chú lại chọn ra đi dễ dang như thế
Được viết bởi chjpaykute (25/07/2011 - 10:50:02 PM)
yeu?
tôi ước gì ướ gì cho đó là một câu chuyện kết thúc có hậu, nhưng kết thúc lại làm tôi phải dơi nước mắt, tại sao lại có những bất công ấy cho một tình yêu chân thành. bạn àh tại sao o thử gặp chú thêm lần nữa nếu thật sự tình cảm vẫn còn, có thể chú cũng có nỗi khổ của riêng chú
Được viết bởi chjpaykute (25/07/2011 - 10:44:35 PM)
[email protected] - gởi Bé con!
Tôi đọc những dòng chữ của em, tình cảm của một con bé còn quá nhiều ngây thơ và hồn nhiên. Em tin tôi đi, đó không bao giờ là tình yêu cả mà chỉ là những rung động nhất thời và với em nó quá ngọt ngào, gần như là một điều tuyệt vời nhất mà em từng đón nhận, nên trong xúc cảm đó dường như em không muốn từ bỏ nó. Tôi đã từng trải qua những cảm giác đó, cảm giác chưa hình thành tính cách của một người lớn và còn quá nhiều bản ngã trẻ con, nên em đã yêu bằng bản năng của con người mà không hề tồn tại dẫu một chút lý trí. Tôi biết có thể rất lâu và có thể là không bao giờ em có thể quên được tình cảm đó, con người đó.......Nhưng em phải cố gắng, dẫu biết rằng sẽ rất khó khăn để vượt qua tất cả, bời vì những gì thuộc về trái tim thì khó phai nhạt. Bản lĩnh lên em nhé!!
Được viết bởi nguyendalat (25/07/2011 - 5:10:05 PM)
2!
Cuộc sống là như thế mà!
hãy cố lên cô bé! chị tin em sẽ tìm đc hp của mình,đặt tình yêu vào đúng chỗ của nó.
May mắn sẽ luôn mỉm cười với em.
Được viết bởi moonxinh (25/07/2011 - 3:47:12 PM)
TÌM KIẾM

Search
« Tìm nâng cao »
TIÊU ĐIỂM
Harry Potter và Chiếc Cốc Lửa (Harry Potter - phần 4)
Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng
Harry Potter và các Thánh Tích của Tử Thần
Harry Potter và Tên Tù Nhân Ngục Azkaban (Harry Potter - phần 3)
Hừng đông
Harry Potter và Hoàng tử lai
Harry Potter Và Phòng Chứa Bí Mật (Harry Potter - Phần 2)
Chạng Vạng - Stephenie Meyer
Harry Potter và hòn đá phù thuỷ
Nhật thực
SÔI ĐỘNG NHẤT
Lần gặp đầu tiên
Lần gặp đầu tiên
Em mất anh, mãi mãi mất anh!
Ý nghĩa của hoa hồng xanh
Gửi Lại Chút Yêu Thương
Tự tình....
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
Mưa Trên Đảo Nhỏ
LIÊN KẾT WEB
Game Online
Học thiết kế web
Xem phim - Nghe nhạc
Nhạc Flash
Truyện Tranh
Avatars
Chat trên web
NHÀ TÀI TRỢ
 
Thung lũng Hoa Hồng - Mảnh đất của TÌNH YÊU - Diễn đàn TÌNH YÊU lớn nhất Việt Nam- Love Land - Informatics - Relax worlds
Tình Yêu | Tin Học | Giải Trí | Ngoại ngữ | Nghe nhạc | Xem phim | Flash games | Truyện tranh | Thế giới avatars | 15 phút chia sẻ | Lưu bút
Copyright © 2005 Thung Lũng Hoa Hồng. - All rights reserved. Designed and Coded by Thành Nha