:: Trang Chủ
» Lưu Bút
» Diễn Đàn
» Chơi games
» Nghe nhạc
» Xem phim
» Truyện tranh
» Avatars
» Phòng Tranh

Thơ Tình
Truyện Tình
Vườn tình yêu
Nghệ Thuật Sống
Danh ngôn tình yêu

Tin căn bản
Mẹo vặt
Đồ họa
Kho Download

Học tiếng Anh
Học tiếng Hàn
Học tiếng Hoa

T==============T
ID:  PASS:  
» Quên mật khẩu   » Đăng ký tài khoản mới
Hỏi và đáp
Hôm nay,  
TRANG CHỦ
Lưu bút
Tình yêu
Diễn đàn
Nghe nhạc
Xem phim
Chơi game
Phòng tranh
Quy định
Hỏi đáp
Tình Yêu
Thơ Tình
Truyện Tình
Nghệ Thuật Sống
Vườn Tình Yêu
Tâm Hồn Cao Thượng
Tin Học
Tin Căn Bản
Mẹo Vặt
Đồ Họa
Internet - Web
Kho Download
IT 360°
Giải Trí
Danh Ngôn
Thơ Thẩn
Truyện Cười
Truyện Ngắn
Truyện Ngụ Ngôn
Truyện Truyền Thuyết
Cổ tích - Sự tích
Thế giới games
Học Ngoại Ngữ
Tiếng Anh
Tiếng Hàn
Tiếng Hoa
English audio
English story
Học qua bài hát
Văn phạm tiếng Anh
Kỷ niệm áo trắng
Người thầy
Thơ áo trắng
Kỷ niệm không phai
LIÊN KẾT
Truyện Ngắn

Sacramento, dấu phố đã qua ( kì cuối)

       

Tất cả rồi sẽ qua nhưng tình yêu chân thành sẽ luôn ở lại

Sacramento, dấu phố đã qua (2)

Tòa tháp niềm tin Linh giữ gìn bấy lâu nay bỗng nhiên bị đổ sụp xuống. Vậy ra, lâu nay An không hề tin tưởng gì vào tình cảm của Linh, mà hình như tình cảm đó cũng không tồn tại trong anh.

Linh

Có cái gì đó như là ghen tức đang ứ trong cổ họng của Linh, làm rào cản để cô không liên lạc với An những ngày sau đó.

Nói thì nói vậy nhưng cái sự thiếu thốn người để nói tiếng Việt hành hạ Linh quá sức đến mức chỉ một tuần sau, khi An xuất hiện trước cửa phòng Linh, tay xách nách mang bao nhiêu đồ ăn Việt Nam thì dù Linh làm mặt lạnh không nói, cô vẫn mở cửa để An vào nhà... Linh tự an ủi chính mình: chắc văn hóa bên này là thế, mình phải tập làm quen thôi.

Cứ cuối tuần là An lại khệ nệ xách bịch đồ ăn Việt to nặng sang gặp Linh: "Anh em mình nấu rồi ăn chung đi em, anh ăn một mình cũng buồn quá".

An sang, không khí bếp núc rộn ràng ấm áp hẳn lên. An phụ cô nhặt rau xắt thịt, lại còn mang tặng bao nhiêu là bánh "ông già quý tộc" Quaker Oats, món khoái khẩu của cả hai và cũng là đối tượng cho Linh thực hiện dự án bánh yến mạch của mình. Linh thích bánh đến nỗi An phải gọi là Miss Quaker (quý cô Quaker).

Vừa ăn An vừa hỏi han Linh cặn kẽ về kiến thức hóa học, chất dinh dưỡng trong bánh làm cô cũng ngất ngư, bực bội vì bí quá: "Quý cô Quaker thân mến, người ta ăn chỉ cần biết bánh ngon là xong, em làm khoa học thì phải hiểu kỹ hiểu sâu hơn mới làm ra được bánh ngon lành, bổ dưỡng như vậy chứ!"

Hôm nay, hai người đổi món làm bánh kem. Loay hoay mãi Linh mới đánh được trứng bông lên, An đứng cạnh reo hò như con nít làm Linh cũng phải bật cười. Bỗng, phựt, sợi thun buộc tóc của Linh đứt, mái tóc dài của cô lập tức đổ xuống thau bột. Linh hoảng hốt buột miệng, quên hết bao nhiêu thành trì đã dựng lên: "Anh cột tóc lại giúp em, em đang lỡ tay rồi".

An lóng ngóng chạm tay vào mái tóc dày đen của Linh, lóng ngóng tìm cách gom những sợi tóc mai mềm mượt vào bàn tay và sợi thun nhỏ xíu. Linh nín thở khi nghe hơi thở của An gần, rất gần mình, ấm áp, nhẹ nhàng... Không gian bồng bềnh trong mùi thơm rất bếp núc của một thứ hạnh phúc khó gọi tên.

Reng, reng, điện thoại của An đột nhiên đổ chuông làm Linh giật mình đánh rơi cả đôi đũa trên tay. Thấy mặt mình nóng ran, Linh nói: "Anh nghe điện thoại đi". An nhìn số hiện lên, khẽ nhíu mày, nhấn nút tắt: "Thôi, làm tiếp đi em!"

Loáng thoáng đâu đó một chút dự cảm không lành xuất hiện trong Linh. Lại là người ấy sao?

Sáng hôm sau, Linh đến thư viện sớm. Thư viện mùa cao điểm thi này nhộn nhịp người ra ra vào vào, khó khăn lắm Linh mới tìm được một chỗ ngồi đẹp ngay bên cạnh cửa sổ để vật lộn với đám sách vở đầy rẫy công thức hóa học, số liệu. Đang ngồi nhâm nhi trà nóng, Linh bỗng thấy ai như An đi lướt qua cửa sổ. Theo quán tính, Linh cất tiếng gọi An và sau khi gọi xong thì cô phát hiện mình đã mắc một sai lầm ghê gớm.

An không đi một mình, anh đi cùng một cô gái Á Đông mảnh mai, có mái tóc uốn lượn sóng và chiếc váy hoa nhẹ nhàng mà cô từng một lần trông thấy. Hai người trông rất thân mật với nhau. Thỉnh thoảng, cô gái còn rỉ tai điều gì với An, An lại phá cười lên vui vẻ. Trông anh có vẻ luống cuống ngay khi vừa nhìn thấy Linh, còn cô gái kia thì sở hữu một vẻ tự tin tuyệt đối (hay là Linh tự nghĩ như thế).

Cô gật đầu chào Linh và nhoẻn miệng cười vui vẻ: "Em chào chị, chị là bạn anh An ạ? Em là Yến, em có nghe anh ấy kể về chị, vậy là ở đây có thêm một người Việt rồi! Vui quá".

An kể cho Yến nghe cả chuyện của Linh? Có cái gì đó choáng váng ập đến, Linh cố tìm ra một nụ cười được xem là dễ nhìn nhất rồi như một kẻ mộng du, cô gom hết sách vở đứng lên: "Rất vui được gặp em. Tiếc là chị đang vội quá nên phải đi ngay. Hai người đi vui nhé!".

Cô đi thẳng, không quay lại nhìn An lấy một lần, để lại luôn sau lưng ánh mắt ngạc nhiên của Yến, đi như trốn chạy, trốn chạy những khoảnh khắc ấm áp bữa cơm cuối tuần, trốn chạy luôn cả buổi chiều mùa thu trên sân trường đại học, chỉ còn lại những giận hờn ngày xa xưa, còn lại cuộc điện thoại hôm qua đầy nghi ngờ... Tự nhiên, Linh thấy mình ngốc, rất ngốc. Tệ hại thật!

Điện thoại reo, suýt nữa thì Linh đã bấm nút tắt luôn máy nếu không nhìn thấy người gọi đến là Mr Kelvin, giáo sư hướng dẫn cô làm nghiên cứu này. Cô nghe máy và bên kia là một cái tin vô cùng u ám: "Đề cương luận văn còn quá nhiều lỗi, phần thực nghiệm chưa kỹ lưỡng, phải làm lại hơn 40%!". Linh bấm nút tắt luôn điện thoại mà lòng thờ thẫn không thở nổi, sao nhiều thứ xui rủi lại dồn dập kéo nhau đến cùng một lúc thế này? Sacramento đã chớm đông, lạnh lẽo, thứ hơi lạnh xứ người cứ thế phủ xuống cô gái bé nhỏ liêu xiêu...

Cả tuần sau đó, Linh lao vào học điên cuồng. Cô chịu khó xuống những lớp đại học đắp lại những chỗ chưa vững kiến thức, học xong lại trốn biệt trong phòng thí nghiệm, thức đến một, hai giờ sáng với cơ man là bánh yến mạch xung quanh. Quaker Oats giờ không chỉ là đối tượng nghiên cứu chính của Linh mà giờ kiêm luôn cả vai trò thức ăn chính cho cô. An cố gắng gọi đến mỗi ngày nhưng Linh tắt máy ngay từ những tiếng "reng reng" đầu tiên, điện thoại vứt lăn lóc trong đám sách vở, ống nghiệm.

Đến ngày thứ 8 thì An xuất hiện trước cửa phòng thí nghiệm. Anh đặt trước mặt cô hộp pizza nóng hổi, vậy mà cô nàng vẫn không mảy may liếc qua lấy một lần. An nhìn quanh, thấy cơ man là bánh yến mạch, cười nhẹ: "Miss Quaker, cô vẫn còn giận tôi đến thế à?". Tự nhiên Linh muốn khóc, nước mắt chực rơi ra, mũi cô đỏ ửng lên.

"Yến là bạn anh từ hồi anh mới sang đây nhưng đang làm việc ở New York, hôm đó cô ấy về Cali ghé thăm anh thôi. Anh chưa kịp nói với em..." - An giải thích - "Có cái gì anh kịp nói với em không, lúc nào anh cũng vậy hết, đâu phải là lần đầu tiên. Lần này thì thế, lần trước nữa thì sao? Làm sao em tin được chứ".
Linh nói lớn đến mức vài người trong phòng quay lại nhìn, tự Linh cũng thấy mình vô lý nhưng đúng là cô không kiềm nổi cơn giận của mình.

An cũng có vẻ bất ngờ vì phản ứng của Linh, anh sa sầm mặt: "Em để bụng mọi chuyện đến thế sao, anh đã giải thích với em rồi mà". Sau đó, An đặt lên bàn mấy cuốn sách hóa thực phẩm: "Anh hỏi mượn một anh bạn đang chuẩn bị lên PhD từng làm việc với giáo sư Kelvin về đề tài yến mạch, em xem thử có tham khảo gì được không". Rồi anh quay lưng đi một mạch, không hỏi han, nài nỉ gì thêm nữa.

"Anh ấy thay đổi thật rồi, đi Tây có khác!", Linh chua chát nghĩ, quẳng luôn mấy cuốn sách vào sâu trong gầm bàn. Lấy điện thoại ra, cô rút luôn sim, tắt máy...

Trốn mãi trong phòng thí nghiệm rồi cũng phải ra, Linh vốn không phải là người quá sức bi lụy vả lại nghiên cứu cũng đã có nhiều tín hiệu khả quan. Linh chọn cách bắt xe buýt ra thành phố thăm thú đây đó. Phố xá Sacramento không quá đông đúc nhưng sinh viên ra đây mua sắm, dạo phố thì nhiều vô kể. Linh vào Starbucks.
- White hot chocolate, please! (Xin cho một cốc chocolate trắng nóng!)

Cô gái đứng cạnh cô cũng gọi đúng món đó. Linh quay sang và ngờ ngợ thấy cô gái rất quen. Quá tam ba bận, Linh lại gặp cô ta. Chừng như cũng đã nhận ra Linh, cô gái bắt chuyện ngay: "Chị, em Yến nè! Chị rảnh không, ngồi nói chuyện chút nhé. Em đi một mình cũng buồn quá".

Linh hơi khó chịu vì sự thân thiết và tự nhiên quá mức của Yến nhưng vẫn lịch sự ngồi xuống. "Anh An khỏe chưa chị?". Yến hỏi nhẹ nhàng mà Linh nghe như có sét đánh bên tai, An bị bệnh à, sao mình không biết nhỉ? Linh lúng túng trước câu hỏi của Yến, chưa biết trả lời thế nào. Yến vô tư tiếp luôn: "Hôm trước em vào thăm nghe bạn An nói anh lái xe đi mượn sách vở gì đó của anh bạn tít bên đại học Berkeley, gặp trúng hôm nhiệt độ xuống thấp, đường đi lại xa nên bị cảm lạnh, không biết giờ đã khỏe chưa nữa!".
- Sao em không vào thăm anh ấy thì biết ngay thôi?

Yến vừa nói vừa cười nhưng Linh thấy rõ ràng một ánh buồn rất sâu: "Em ngại, em thích anh An 6 năm rồi nhưng anh ấy chỉ thích chị thôi. Anh An lúc nào cũng chỉ nói về chị, anh lạnh lùng với em lắm! Kỳ lạ thật, em không tưởng tượng nỗi làm sao có thể yêu mãi một người mà 6 năm trời không liên lạc gì với mình".

Linh ngạc nhiên với cách nói thẳng đuột như có chút ghen tị, trách móc của Yến một thì ngạc nhiên với thông tin Yến vừa nói mười. Linh nhớ lại mấy cuốn sách vứt lăn lóc trong gầm bàn: "Anh hỏi mượn một anh đang chuẩn bị lên PhD từng làm việc với GS Kelvin đề tài yến mạch, em xem thử có tham khảo gì được không?". Yến lại huyên thuyên nói, nói về những ngày An mới qua đây cô đơn và khó khăn như thế nào, nói về sự lạnh lùng của anh với các cô gái, nói cả về tấm ảnh Linh được anh đặt trong ví trang trọng ra sao suốt 6 năm nay. Linh nghe mà tai như ù đi, cô không nghĩ trong cái thời đại vội vã này, lại ở cái xứ Mỹ thực dụng này lại có người sống được như thế...

- Chị có fall in love anh ấy không? - câu hỏi của Yến kéo Linh về thực tại: "Ừ nhỉ, mình có yêu An không?". Câu hỏi đó cứ thế quấn lấy Linh trên suốt chuyến xe buýt về trường. Về phòng thí nghiệm, cô vội vã mở mấy cuốn sách An cho mượn ra, kinh ngạc khi nhận ra bao nhiêu thông tin cô đang rất thiếu đều nằm trọn ở đây. Linh đọc một mạch đến lúc trời sáng tỏ rồi lật đật bật điện thoại tìm số An, đã 2 tuần này cô vứt nó trong xó. Có một tin nhắn thoại: "Linh, bao giờ thì em mới hết giận anh? Anh phải làm sao để em hết giận đây, anh không biết cách, 6 năm qua cũng thế, bây giờ cũng thế".

Nghe đi nghe lại tin nhắn, Linh thấy mọi thứ như nhòe đi, bao nhiêu kiêu hãnh, bao nhiêu cố chấp của mình trôi đi đâu mất hết. Cô search ngay địa chỉ An ở, mặc vội áo ấm rồi đi xuống. Ngang qua căng tin trường, nhìn hai cô cậu sinh viên đang ăn bánh yến mạch ngon lành trong khi chờ giờ lên lớp, Linh bật cười nhớ lại lần đầu tiên An đặt lên bàn thư viện bịch bánh bích quy "cứu tinh" cô và cô đã mừng đến mức nào. Bất thần, cô nhớ ra: "Ai lại đi thăm người bệnh mà đi tay không nhỉ?". Thế là Linh tấp vào mua luôn 9 gói Quaker, đúng 27 cái bánh, năm nay An 27 tuổi, nghĩ tới nghĩ lui, Linh quyết định về nhà mở bánh ra, tỉ mẩn xếp bánh hình trái tim vào trong cái làn con, phủ lên tấm vải caro, cột một cái nơ nhỏ, viết vài dòng rồi xách đi.

"Ai đó?". Tiếng An vang lên làm Linh giật thót. "Em, Linh đây!". Có tiếng chân đi gần như chạy, An mở cửa, gương mặt tai tái xanh xao nhưng nụ cười thì rạng rỡ chưa từng thấy: "Sao em biết anh ở đây mà đến vậy?" - "Anh hết sốt chưa?". An có vẻ cảm động, đôi mắt nheo nheo ấm áp: "Anh sắp khỏe rồi, em đừng lo, làm xong nghiên cứu chưa, có khó khăn gì không, quý cô kiêu hãnh Miss Quaker?"

Tự nhiên Linh thấy lòng dậy lên một tình cảm yêu thương thân thiết đến kỳ lạ, không phải là thứ rung động non nớt của tuổi 17 mà là một cái gì đó rất vững chãi, rất tin tưởng với người đàn ông đang ngồi trước mặt mình. "Anh nhắm mắt lại đi! Em có cái này tặng anh nè!".

An mở mắt, trước mắt anh là một trái tim bánh Quaker Oats xinh xắn nằm trong cái làn nhỏ, An mở thiệp, đọc... Yên lặng một lúc lâu, Linh thấy tim mình đập điên cuồng theo từng hành động chậm rãi của An. "- Anh cũng có quà tặng em. Nhắm mắt lại đi!"

Linh nhắm mắt, một vòng tay rất ấm choàng lấy cô và một nụ hôn rất ngọt, rất nhẹ bay lên, bay lên... Tấm thiệp Linh tặng An rơi nhẹ xuống đất, nghiêng nghiêng dòng chữ: "Dear Mr Quaker, Miss Quaker loves you so much, so much..."

Hết.
Đã được xem 7582 lần
Sưu tầm bởi: yeuvantho
Cập nhật ngày 13/06/2011


CẢM NHẬN
ý kiến
truyện cũng bt` à . hơi đơn điệu với lại ko thực tế lắm . giờ lấy và sống với nhau 5 năm đã là khó đừng nói yêu 6 năm vẫn tồn tại . hihi ko giám mơ luôn
Được viết bởi Cup150i (13/07/2011 - 5:47:59 PM)
ý kiến
xa mặt cách lòng ,. có khi gặp nhau lại thấy nên iu trên mạng thì tốt hơn :D dù sao cũng good luck nhé
Được viết bởi vokaNo1 (13/07/2011 - 5:33:55 PM)
nè hehe
thì tặng qua gì đấy qua bưu điện dc mà . với cả sau này đâu thể ở mãi 1 chỗ . đi học đi làm ..... thế nào chả có cơ hội . lo gì cậu :D
Được viết bởi GauNhoiBom (13/07/2011 - 5:29:38 PM)
haizzzzzzzzzzzz
mình đang vướng phải 1 ty trên mạng . ở xa nhau quá ko biết nên thế nào, tiến thoái lưỡng nan . haizzz bùn wa
Được viết bởi MuaBuonDk (13/07/2011 - 5:27:47 PM)
hồi âm
đọc truyện bây h thấy có ích hơn coi phim . phim việt ngày càng nhạt . lên mạng kiếm máy truyện như này còn hay hơn :D
Được viết bởi GauNhoiBom (13/07/2011 - 5:21:49 PM)
TÌM KIẾM

Search
« Tìm nâng cao »
TIÊU ĐIỂM
Harry Potter và Chiếc Cốc Lửa (Harry Potter - phần 4)
Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng
Harry Potter và các Thánh Tích của Tử Thần
Harry Potter và Tên Tù Nhân Ngục Azkaban (Harry Potter - phần 3)
Hừng đông
Harry Potter và Hoàng tử lai
Harry Potter Và Phòng Chứa Bí Mật (Harry Potter - Phần 2)
Chạng Vạng - Stephenie Meyer
Harry Potter và hòn đá phù thuỷ
Nhật thực
SÔI ĐỘNG NHẤT
Lần gặp đầu tiên
Lần gặp đầu tiên
Em mất anh, mãi mãi mất anh!
Ý nghĩa của hoa hồng xanh
Gửi Lại Chút Yêu Thương
Tự tình....
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
Mưa Trên Đảo Nhỏ
LIÊN KẾT WEB
Game Online
Học thiết kế web
Xem phim - Nghe nhạc
Nhạc Flash
Truyện Tranh
Avatars
Chat trên web
NHÀ TÀI TRỢ
 
Thung lũng Hoa Hồng - Mảnh đất của TÌNH YÊU - Diễn đàn TÌNH YÊU lớn nhất Việt Nam- Love Land - Informatics - Relax worlds
Tình Yêu | Tin Học | Giải Trí | Ngoại ngữ | Nghe nhạc | Xem phim | Flash games | Truyện tranh | Thế giới avatars | 15 phút chia sẻ | Lưu bút
Copyright © 2005 Thung Lũng Hoa Hồng. - All rights reserved. Designed and Coded by Thành Nha