Khj thấy NụCườj của aj đó cHưa hẳN họ đang vuj.... và...Khj tHấy NướcMắt củA aj đó kHông hẳN họ đAng bUồn...NướCMắt & NụCườJ kO đơN jảN cHỉ là NụCườj & NướCMắt...mà nó là 1 ThôNgĐiệp đượC gửj đj Từ TÂmHỒN Đến TÂmHỒN * Email: [email protected]
Đón giao thừa năm nay, gặp dịp Seattle có ban nhạc T.H. từ Cali lên chơi cùng lúc tôi về ở luôn vì đã được việc ở đây. Bạn bè tôi bày một chương trình gồm có ăn uống, xong đi nghe nhạc nhảy đầm đón năm mới, rồi về nhà nếu còn đủ sức thì chơi bài sát phạt suốt sáng...
Tôi quyết định đi Hà Nội trong chuyến bay sớm nhất. Bên ngoài ô cửa sổ phi cơ là những dải mây dài trắng như bông tuyết. Tôi chưa biết mình sẽ phải nói gì khi gặp anh. Tôi chỉ biết mình cần phải đi. Có lẽ nơi ấy với không gian riêng, tôi và anh sẽ không ngần ngại khi nhìn sâu vào mắt nhau.
Đêm gió mùa chợt lạnh, trời bỗng đổ cơn mưa. Mưa như trút nước tràn ngập trên phố phường. Có một đôi tình nhân tấp vội vào một mái hiên ven đường. Vội vàng trú... Vội vàng tránh... Mưa...
Họ nép vào nhau dưới mái hiên, người con trai đứng lên phía trước như chắn che bụi mưa, không cho ướt bạn mình, nhẹ nhàng vòng tay ra đằng sau ôm chặt lưng cô gái.