Một bận về thăm quê, được người bạn biếu cho nhánh mận ghép, ba đem về trồng chỗ góc sân sau nhà, tỉ mẩn chăm chút tưới nước bắt sâu. Theo thời gian cây mỗi ngày mỗi lớn.
Cho đến bây giờ đã ba năm trôi qua rồi mà chị vẫn không giận, không trách gì người ấy. Chỉ thoáng buồn.
Một nỗi buồn ngọt dịu như lần nào đó đi giữa đồng bưng đưa hạt lúa còn ngậm sữa lên cắn chắt cho cái hương vị làm đòng của nó cứ đọng lại mãi trong miệng. Nhưng chị nhớ. Nhớ như câu chuyện lạ lùng không thể hiểu được ấy mới chỉ xảy ra ngày hôm qua, hôm nay...