Tôi đã không nhận thấy được sự chân thành từ trái tim của cậu ấy, mà chỉ đòi cậu ấy thốt lời yêu lên thành lời. Mãi cho đến khi tôi mất cậu ấy mãi mãi tôi mới nhận ra điều đó...
Một hôm, một sinh viên trẻ có dịp đi dạo với giáo sư của mình. Vị giáo sư này vẫn thường được các sinh viên gọi thân mật bằng tên "người bạn của sinh viên" vì sự thân thiện và tốt bụng của ông đối với học sinh.
Tập thơ tình Lai Quốc Thảo
===
Ta ngại ngần dạo bước giữa vườn yêu
Tỏa ngát hương trong tâm cảm ít nhiều
Tim biết nhớ, vấn vương và run rẩy
Và như thế, ta đã biết .. yêu em..!
Một lý tưởng - Người thầy đáp - Hãy nhớ rằng phải đặt nền tảng vững chắc trước đã, nếu không mãi mãi bạn sẽ không thể có được điều gì. Nếu bạn phải đổ mồ hôi cho những điều quá nhỏ bé, những điều làm tâm hồn bạn nặng thêm, sau đó cứ mãi ôm lấy và sống với những điều ấy thì bạn sẽ không bao giờ có được thời gian để làm một điều khác tốt hơn, hay hơn cho cuộc đời mình.