Nó chìa tay ra, bàn tay cậu chạm đến… thật lạnh… nó đã muốn rút tay lại… nó hiểu cậu cần hơi ấm từ nó… một khoảnh khắc thoáng đến… nó ước chi có thể níu lại thời gian để nó còn mãi… gió xin đừng thổi… mưa xin đừng tạnh để cậu ở lại đây… nhưng rồi hình ảnh cậu nhạt dần trong mắt nó, thật đẹp và dịu êm… mưa vẫn tí tách từng giọt bên cửa sổ… Khúc dương cầm thôi không réo rắt nữa… một bản nhạc mới vừa ngân lên trong lòng nó… bản nhạc của Tình yêu diệu kỳ du dương ngân nga…
Ngẫu hứng nào mà nhà thơ nữ đã tha thiết với tuổi hoa của một đời người như thế? Mùa kết trái có khi ngọt khi chua, khi sai mọng khi đèo đọt, sâu rữa. Nhưng hình như khi đã trưởng thành rồi người ta thường ít nhiều thèm thuồng nhìn lại tuổi thơ mình với tiếc nuối.
Dù bạn là chim hay là núi thì hãy luôn dành tặng những tình cảm tốt đẹp nhất cho mọi người và giúp người đó khám phá ra những điều kỳ diệu đang còn ẩn giấu trong họ. Nhất định bạn sẽ được tưởng thưởng xứng đáng bằng tình yêu và những điều ngọt ngào nhất.
Ngày lại ngày cứ thế trôi qua, cây vẫn mãi hướng về phía nắng, lá thì luôn âm thầm bên cây còn gió cũng vẫn lặng câm dõi theo lá. Tất cả chỉ mong đối phương đc hạnh phúc mà thôi.