Người ta nói mặt trời chẳng bao giờ biết khóc, mặt trời chỉ biết vui cười mà thôi.Nhưng có ai biết rằng nước mắt của mặt trời chính là những giọt nắng.
Đã thật lâu em ko ngồi một mình bên ly cafe... Giọt cafe cứ tí tách rơi như rỉ vào lòng em, như thì thầm bên tai em biết bao điều... Em nhớ ngày ta gặp nhau, em đã có những cảm xúc thật kì lạ, khiến cho em thật sự ko thể và ko muốn quên anh.
Em cứ đi, về phía cuối chân trời
Mặc anh đợi - một ví sao, của riêng anh - bé nhỏ
Xòe tay hứng, có - không, rồi không - có
Chẳng còn gì... sót lại... cho nhau
Em chấp nhận xa anh.
Không cần anh phải giữ lời hứa.
Không cần thời gian để em cho phép mình nếm thử nỗi đau của sự xa cách ấy.
Không cần đợi đến khi mùa Đông thực sự bắt đầu.
Vì trái tim em đang rất lạnh.....
Nơi cuối con đường vẫn còn có em đứng chờ anh, đã 10 năm rồi....và em sẽ mãi đứng chờ anh dù em biết anh biết anh sẽ mãi ko đặt chân về chốn cũ...dù chỉ một lần.