:: Trang Chủ
» Lưu Bút
» Diễn Đàn
» Chơi games
» Nghe nhạc
» Xem phim
» Truyện tranh
» Avatars
» Phòng Tranh

Thơ Tình
Truyện Tình
Vườn tình yêu
Nghệ Thuật Sống
Danh ngôn tình yêu

Tin căn bản
Mẹo vặt
Đồ họa
Kho Download

Học tiếng Anh
Học tiếng Hàn
Học tiếng Hoa

T==============T
ID:  PASS:  
» Quên mật khẩu   » Đăng ký tài khoản mới
Hỏi và đáp
Hôm nay,  
TRANG CHỦ
Lưu bút
Tình yêu
Diễn đàn
Nghe nhạc
Xem phim
Chơi game
Phòng tranh
Quy định
Hỏi đáp
Tình Yêu
Thơ Tình
Truyện Tình
Nghệ Thuật Sống
Vườn Tình Yêu
Tâm Hồn Cao Thượng
Tin Học
Tin Căn Bản
Mẹo Vặt
Đồ Họa
Internet - Web
Kho Download
IT 360°
Giải Trí
Danh Ngôn
Thơ Thẩn
Truyện Cười
Truyện Ngắn
Truyện Ngụ Ngôn
Truyện Truyền Thuyết
Cổ tích - Sự tích
Thế giới games
Học Ngoại Ngữ
Tiếng Anh
Tiếng Hàn
Tiếng Hoa
English audio
English story
Học qua bài hát
Văn phạm tiếng Anh
Kỷ niệm áo trắng
Người thầy
Thơ áo trắng
Kỷ niệm không phai
LIÊN KẾT
Vườn Tình Yêu

Em Ước - Anh Ứoc "Ai lớp Chiu"

        Tác giả: Sưu Tầm

- Anh ước, anh ước sẽ đủ can đảm để một lần nói...
- Nói gì cơ... - Lan Anh ngạc nhiên.
- Nói rằng...nói rằng...anh...anh yêu em...

Ngày thứ nhất, ngày chủ nhật ...

- Nắng lên rồi đó anh! - Lan Anh reo lên sung sướng như một đứa trẻ khi ngó ra ngoài bầu trời, nơi những tia nắng rực rỡ đã xóa tan đi màn mây u ám, tàn dư của cơn mưa rả rích suốt từ tối qua…

Cô bé hất mát tóc dài, đen óng và thoảng lên một mùi man mác tựa hương thơm của cỏ, của hoa ra sau rồi cột lại gọn ghẽ thành kiểu đuôi ngựa quen thuộc. Phong, ngồi đối diện với cô, chỉ khẽ mỉm cười, không nói gì cả. Anh biết, Lan Anh muốn đi ra ngoài để hít thở bầu không khí lành lạnh nhưng trong mát, thứ không khí mà quán cà phê ấm áp với khoảng không hơi ngột ngạt này không thể nào có được. Và anh cũng không muốn ở đây lâu, nơi mà mỗi ánh mắt đều thi thoáng ngó họ, cặp đôi kì lạ.

Cũng kì lạ thật, anh là một anh chàng cao to nhưng có một làn da sẫm mầu và khuôn mặt không được bảnh trai cho lắm, nếu như không muốn nói là hơi xấu trai. So với anh, Lan Anh chỉ là cô gái bé nhỏ nhưng rất xinh đẹp với làn da trắng hồng. Dù xuất hiện ở bất cứ đâu, Lan Anh luôn luôn là người nổi bật lên trên tất cả. Vì vậy, mỗi khi đi bên nhau, trông họ như hai nửa đối lập vậy. Nhưng điều đó có ý nghĩa gì với họ chứ, cả hai đã là những người bạn thân thiết suốt mấy năm nay, kể từ hồi còn học cấp 3.

8 giờ sáng, hai con người ấy dắt tay nhau bước ra ngoài tiệm cà phê mà họ vừa dùng bữa sáng để sóng vai nhau bên trên vỉa hè, nơi những giọt nước mưa còn rơi tí tách từ các tấm bạt nhỏ, phủ nhô ra che lên trước các bậc cửa.

- Em ước hôm nay sẽ mãi nắng như vậy - Lan Anh tung tăng xung quanh Phong, ghì tay vào bờ vai anh mà tươi cười nói.

- Sao ngày nào em cũng ước gì đó vậy? - Phong mở lời với một sự ngạc nhiên lộ rõ trên khuôn mặt

- Anh chẳng tin vào những điều ước ...

- Ngốc ạ ... Em luôn ước một điều ước vào mỗi ngày, dù nó có thành hiện thực hay không, em cũng đã ước được thứ gì đó. - Lan Anh thì thầm vào tai anh.

- Nhưng để làm gì chứ ? Anh không hiểu.. anh thấy có ước hay không cũng đâu khác gì, vô nghĩa cả -Phong vẫn không thể thỏa mãn bởi câu trả lời đó của Lan Anh.

- Chẳng để làm gì cả... - Lan Anh trả lời với vẻ thất vọng nho nhỏ trên khuôn mặt.

Cả hai lại lặng lẽ bước đi trên con phố nhỏ. Lan Anh thôi không ghì tay lên bờ ai anh nữa, cô bé cũng chẳng buồn nói với anh thêm câu nào. Dẫu biết rằng Phong luôn vậy, nhiệt thành, quyết đoán và cũng là một tên “ngốc xít”, như cách Lan Anh vẫn gọi, nhưng cô bé vẫn không hề thích chút nào tính ương ngạnh của anh, không bao giờ tin vào bất cứ điều ước nào, dù chỉ để làm Lan Anh vui lòng một lần…

Ngày thứ hai, sáng ...

Phong lái chiếc xe máy chạy ngang cửa căn nhà số 6 quen thuộc, nơi những dàn dây leo cuốn lấy bờ tường, chạy thẳng lên tới cửa sổ tầng hai. Ở đó, hai cánh cửa gỗ màu nâu sẫm luôn mở tung và đôi mắt đen, tròn, xinh đẹp sẽ ngó ra ngoài đáp lại tiếng gọi thúc dục đi học của Phong.

Cô bé sinh viên khoa văn hóa chạy vội xuống nhà và ào ra ngoài với túi xách của mình cùng hai ổ bánh mì kẹp trứng còn nóng hổi được bọc cẩn thận trong túi ni-lông, chạy tới bên anh chàng sinh viên khoa điện máy, vẫn còn lấm tấm những giọt mồ hôi trên trán và gò má…

- Hôm nay anh đi làm sớm trở lại à? - Lan Anh lấy khăn mùi xoa, lau đi những giọt mồ hôi cho Phong, ân cần hỏi.

Phong gật đầu và mỉm cười đưa cho Lan Anh mũ bảo hiểm màu hồng phớt mà anh để ở móc treo nãy giờ, trước khi đáp trả :

- Ừ, chú Toàn đã đồng ý để anh làm thêm ca sáng nữa, vậy là mỗi tháng anh có thêm 300.000 tiền chi tiêu .

- Eo ơi, chăm chỉ thế nha. - Lan Anh nói một cách bâng quơ, khẽ leo lên phía sau xe của Phong.

- Em biết là anh phải lo mọi chi tiêu cho mình mà, mọi thứ càng ngày càng khó khăn hơn so với mấy năm trước, cái gì bây giờ cũng đắt đỏ, nếu anh không làm thêm thì chết mất thôi... - Phong nói  

- Hihi...Em biết mà. Thôi, đi nào anh. - Lan Anh đáp.

- Ừ...

Phong lên ga và phóng xe về phía trước, theo con đường dẫn tới cổng trường đại học của hai người. Lan Anh khẽ ngả đầu vào tấm lưng rộng vững chãi của anh, thật tự nhiên, cô bé nói :

- Hôm nay, em ước ...

- Lại điều ước gì nữa đây? Em nên ước thứ gì đó lớn lớn một tí đi nào! - Phong cắt ngang lời.

- Ủa...Tại sao vậy ? - Lan Anh ngạc nhiên .

- Đằng nào cũng chẳng ước, sao em không ước thứ gì to đùng luôn ước mấy cái lặt vặt hoài chán bỏ xừ... - Phong nói với giọng cười đùa thấy rõ.

Lan Anh bất chợt giật mình, ngồi thẳng dậy. Tuy không thể thấy Lan Anh lúc này, nhưng Phong cũng có thể cảm nhận được ánh mắt hờn dỗi của cô bé soi thẳng vào gáy mình. Tuy vậy, Phong cũng chẳng cảm thấy mình đã nói sai điều gì cả, dù với anh, câu nói đó chỉ là lời đùa cợt...

Không giống một “đại tiểu thư” như Lan Anh, Phong luôn vất vả trong cuộc sống, đã từ lâu lắm rồi, anh không còn biết mơ mộng, với anh mọi điều ước chỉ là thứ “vớ vẩn và thật vô nghĩa”, chỉ có thứ gì đôi bàn tay anh có thể tạo dựng thì đó mới là thứ thực tế, có ý nghĩa. Trước những điều ước của Lan Anh, Phong càng lúc càng cảm thấy khó chịu khi phải nghe thấy chúng.

Bầu không khí giữa hai người lại trở nên tĩnh lặng khi không ai nói câu nào nữa. Chỉ cho tới khi dừng xe trước cổng trường, Phong mới cất tiếng bảo :

- Anh sẽ chờ em khi tan học, đừng ra muộn quá nhé, hôm nay anh phải trực ca trưa hộ một người bạn trong xưởng làm thêm, trễ giờ họ phạt nặng lắm đấy .

- Uh...em biết rồi. - Lan Anh nói với vẻ không được vui cho lắm. Vì cô bé luôn có thói quen nán lại trường một chút cho hoạt động văn nghệ trước khi ra về, nhưng trước đề nghị của Phong, cô không thể từ chối.

Phong mỉm cười, rồi phóng đi về phía nhà xe …

Ngày thứ hai , gần trưa ..

- Chết rồi! - Lan Anh sa sầm nét mặt .

Cô bé chạy vội ra cổng trường, quýnh quáng đến nỗi đâm sầm vào hai cô gái khác mà chỉ kịp nói lời xin lỗi vội vàng rồi lại tiếp tục chạy. Vì nể lời mời da diết từ hai người bạn thân mà Lan Anh đã ở lại tập cùng chúng bài hát mới chuẩn bị đón mừng cho dịp tết. Cứ mỗi khi chìm trong những nốt nhạc là cô bé dường như quên cả thời gian, và đến lúc nhìn lên chiếc đồng hồ nhỏ, treo lủng lẳng ngay trên cửa phòng, Lan Anh mới nhận ra mình đã để Phong chờ gần nửa tiếng ...

- Ôi, mình vô tâm quá! Chắc Phong sốt ruột lắm. - Cô bé tự nhủ.

Cô bé chạy tới cổng trường và dừng lại, thở không ra hơi. Ngó nghiêng một hồi xung quanh và Lan Anh chợt nhận ra, Phong đã không ở đó, bên chiếc xe dream cũ, như mọi khi nữa .

- Này cháu ... - Bất chợt, bà bán nước gần cổng trường cất tiếng gọi Lan Anh .

Cô bé ngạc nhiên, đáp lại :

- Dạ...Bà gọi cháu ạ ?

- Ừ...Cháu là bạn của cái cậu hay ngồi trên cái xe máy cũ gần gốc cây kia chờ lai về đúng không ? - Bà lão đáp.

- Vâng! Nhưng có chuyện gì vậy ạ ? - Lan Anh trả lời

- Cậu ấy nhờ bác nhắn với cháu là cậu ấy phải đi ngay có việc không thể chờ thêm được, và bảo cháu hãy bắt tạm xe buýt về nhà hôm nay .

- Dạ...Thế thôi ạ! - Lan Anh nói vu vơ. - Vâng! Cháu cám ơn bà…

- Ừ...Không có gì...

- Mình ước gì hôm nay mình đừng ra muộn như vậy - Lan Anh thì thầm ..

Ngày thứ hai, đầu giờ chiều ...

Nắng vẫn tỏa đều mà từng cơn gió, không ngừng, vẫn ùn ùn thổi qua kéo theo cái lạnh cắt da cắt thịt. Lan Anh đứng co ro, trơ trọi trong lán chờ xe buýt…

- 10 phút nữa mới có xe.. Ôi! Ước gì có một ông bụt nào đó đưa mình đến trường lúc này nhỉ..hihi.. – Lan Anh thầm nghĩ.

Một chiếc ô tô màu đen tuyền chạy ngang qua và bất chợt ngừng lại.

- Bạn ở trường mình phải không? - Một giọng nam ấm áp từ trong xe phát ra .

- Ơ... - Lan Anh ngạc nhiên - Bạn ở..

Người đó dường như đã đoán ra được trước câu hỏi của Lan Anh nên nói ngay :

- Không khó để nhận ra đồng phục mùa đông này mà. Bạn muốn đi nhờ chứ ?

Lan Anh giật mình, lưỡng lự nửa muốn từ chối, nửa muốn nhận lời để mau chóng thoát khỏi cái lạnh giá của mùa đông này. Tuy nhiên cô bé cũng không phải là một con ngốc mà đi tin ngay vào lời nói của một người xa lạ. Nhưng khi lời từ chối khéo còn chưa kịp thoát ra khỏi khe miệng đang run lên vì lạnh thì cánh cửa kính của chiếc ô tô đen đã được kéo xuống, và từ trong đó lộ ra khuôn mặt bảnh trai quen thuộc của anh chàng khoa công nghệ thông tin mà cô quen trong dịp hai khoa giao lưu tháng trước.

- Thôi nào, bạn không muốn chết cóng ngoài đó đấy chứ? - Dương, anh chàng đó, lên tiếng .

Lan Anh bật cười khúc khích :

- Coi bộ là ước cũng linh nghiệm nghe! - Cô bé nói.

Dương ngạc nhiên, tất nhiên cậu ta không hiểu gì hết, chỉ cười trừ trước khi chống tay lên cằm, tỳ vào khung cửa sổ xe ...

- Có cần mình chạy ra mở cửa xe để nghênh đón “thánh giá” không vậy ?

 - Hihi ... - Lan Anh bật cười khúc khích - .. có làm phiền bạn không ?

Dương hơi liếc về phía cái đồng hồ đeo tay trên tay mình và đáp lại :

- Có đấy, nếu bạn cứ chần chừ thế thì mình sẽ phiền lắm đấy .

Lan Anh khẽ đưa bàn tay lên miệng để che đi nụ cười của mình.

-  “Người này dễ thương thật ấy” - Lan Anh nghĩ

- ...Uh...cám ơn nha, “ông bụt” – cô bé đáp .

Dương mỉm cười, đẩy cánh cửa xe bên kia ra cho cô bé…

Ngày thứ hai, buổi tối...

- Alô ... - Phong đáp cụt lủn qua chiếc điện thoại trong công xưởng.

Hai mắt anh mệt mỏi, trĩu nặng và phủ phục bên bàn làm việc của mình.

- Mai em đưa cho anh coi cái này hay lắm - Lan Anh reo lên bên đầu dây thoại .

Cô bé đương tung hứng con lật đật nhỏ, xinh xắn và mỗi lần lắc lư lại phát ra những bài nhạc khác nhau theo cường độ rung. Lan Anh muốn khoe với anh ngay thứ mà cô bé vừa mới được một người bác mới đi Úc về tặng. Nhưng Phong cũng chỉ đáp lại với nhưng lời cụt ngủn quen thuộc :

- Mai anh không qua đón em được...

- Sao vậy...? - Lan Anh ngạc nhiên xen lẫn thất vọng, hỏi.

- Anh xin lỗi, anh bận... - Phong đáp.

- ...Uh...nhưng đừng làm việc quá sức nghe anh!

- ...Tút...tút...tút..

- Em ước gì anh đừng bận...

Ngày thứ ba ...

- Này cô bé, sao tự nhiên chỗ chờ xe buýt lại có thêm người vậy? - Dương bật cười, ngó ra ngoài cửa sổ xe, lên tiếng...

Lan Anh không biết nên trả lời làm sao, cô bé nhìn anh chằm chằm. Dương không to cao như Phong, nhưng anh là mẫu người hiền lành và tốt bụng, đẹp trai hơn nhiều nữa. Đặc biệt, Lan Anh rất thích nụ cười của Dương, nó ấm áp, cuốn hút, không có gì đó luôn lặng lẽ như của Phong...

- Em đi nhờ được chứ? - Lan Anh chủ động lên tiếng

- Bạn...Ơ...tất nhiên là được... - Dương hơi ngạc nhiên - ... em lên xe đi.

- Hình như mọi ngày anh không thấy em trên lán chờ xe buýt hay mọi hôm em đi sớm - Dương nói khi cả hai đã yên vị trên chiếc xe.

Lan Anh lắc đầu, cô bé tủm tỉm cười, nói hơi chua chát:

- Từ hôm nay em đi xe buýt đấy... - Rồi ngập ngừng, cô bé nhìn ra ngoài cửa số lên vòm lá xanh đang rì rào trong gió.

- Em ước, hôm nay bạn em sẽ hết bận...

- Em ước ? - Dương nhắc lại...

Lan Anh mỉm cười, đáp lại:

- Em biết...Chỉ là em thích ước thôi mà.. em biết là vớ vẩn thôi mà..

- Sao lại là vớ vẩn chứ? Tại sao lại vớ vẩn khi người ta có ước muốn chứ. Ngày nào anh cũng ước thứ gì đó...lặt vặt thôi, nhưng nó tạo nên động lực cho một ngày mới cho anh.. - Dương cắt lời

Lan Anh ngạc nhiên nhìn Dương.

- “Anh ấy..” - Lan Anh trộm nghĩ, và thật vui trong lòng khi cũng có một ai đó không coi mình là con ngốc khi nói lên hai từ “em ước”...

Ngày thứ tư .

Phong vẫn bận .

Anh chỉ nhắn tin cho Lan Anh vẻn vẹn hai câu:“ Anh bận. Em đã ước gì tiếp vậy?” .

Lan Anh tự nhiên cảm thấy tức giận kì lạ trước câu hỏi ấy của Phong. Cô không trả lời lại và chạy tới bến chờ xe buýt, nhưng lại không chủ ý đón xe buýt. Không hiểu sao, Dương có một sức cuốn hút kì lạ với cô. Anh không hoa mĩ và cũng chẳng cục cằn, nhưng ở anh luôn là sự chân thành và những lời khuyên thật bổ ích. Và, anh luôn lắng nghe mỗi lời ước nguyện của cô...Bỏ qua sự ngạc nhiên của những người xung quanh, cô không lên chuyến xe buýt vừa chạy qua để đứng lại, một mình, chờ chiếc xe đen bóng của Dương. Nhưng nửa tiếng trôi qua mà Lan Anh vẫn chưa thấy chiếc xe của anh đâu. Và thật tự nhiên, Lan Anh cảm thấy giận dỗi, dù cô bé biết mình chẳng có lí do gì mà giận dỗi cả...

- Này cô bé! - Bất chợt, giọng nói ấm áp quen thuộc của Dương vang lên bên cạnh Lan Anh.

Lan Anh giật mình ngoái lại, và thấy Dương, đứng đó trong bộ vét, mỉm cười nhìn cô bé.

Lan Anh vui lên kì lạ, cô bé hỏi:

- Xe của anh đâu?

- Sửa trong hiệu ngay con phố kia kìa...Nó bị trục trặc gì đó giữa đường giờ, còn xe buýt không em? - Dương đáp

- Bây giờ hết buýt trường rồi! Nửa tiếng nữa mới có buýt thường cơ - Lan Anh đáp.

- Nửa tiếng cơ à...chà...vậy có khi đi bộ còn chỉ mất có 15, 20 phút là cùng - Dương lẩm nhẩm.

- Hihi...

- Vậy em muốn “dạo phố” với anh tới trường không cô bé?

- Em không thích anh gọi em là cô bé ...

- Anh ước, hôm nay có thể gọi em là “cô bé”...

Lan Anh sững lại, nhìn chăm chăm vào Dương ...

- Anh dùng điều ước của mình lên em ư?

Dương bật cười, nụ cười dễ thương của mình, gật đầu. Và chẳng đợi Lan Anh nói tiếp, Dương tiến tới, nắm lấy bàn tay cô bé, kéo nhẹ đi bên mình. Thật lạ, nhưng Lan Anh không muốn rút bàn tay của mình khỏi bàn tay anh.

Đôi má cô bé hơi ửng đỏ, đi theo anh, quên cả cái lạnh xung quanh mình ...

- Em ước Phong cũng như anh ... - Cô bé thầm nhủ.

1. Ngày thứ năm ...

- Lan Anh ơi! Đi học thôi ... - Phong, ngồi trên chiếc xe cũ của mình, gọi to bên ngoài nhà của Lan Anh.

Một lần nữa đôi mắt đen, tròn, xinh đẹp ngó ra ngoài đáp lại tiếng gọi thúc dục của Phong. Nhưng ở đó có gì đó dường như thất vọng lạ lùng...

- Anh xin lỗi vì hai hôm nay bận quá... - Phong nói khi Lan Anh bước ra khỏi nhà từng bước chậm chạp.

- Không sao... - Lan Anh đáp lại.

Phong nhanh chóng nhận ra có gì đó không vui vẻ trong Lan Anh. Anh cũng không biết gợi chuyện ra sao nên chỉ hỏi :

- Vậy hôm nay em sẽ ước tiếp chứ ?

Lan Anh mỉm cười, đáp lại:

- Em ước chúng ta sẽ mãi là bạn thân …

Phong gật đầu, nhưng một câu hỏi chợt nhen lên trong đầu anh...“sẽ mãi là bạn thân thôi sao...”

Và chiếc xe máy bon bon chạy dưới nắng mát, bỏ qua một trạm chờ xe buýt, nơi chiếc xe đen bóng đậu lặng lẽ gần đó cùng trái tim đập rộn rạo, não nùng của Lan Anh.

2. Ngày thứ sáu ...

- Lan Anh ơi ! Đi học thôi ... - Phong cất tiếng gọi .

Cánh cửa gỗ mở ra và bà Hoa, mẹ của Lan Anh, bước ra trong sự ngạc nhiên của Phong:

- Lan Anh đi học rồi cháu ạ .

- Dạ! Vâng ạ... - Phong hơi ngẩn người ra, cảm thấy thật khó hiểu.

- Lan Anh này... - Dương ngập ngừng nói bên vô lăng xe.

- Dạ! - Lan Anh ngồi bên cạnh, ngạc nhiên hỏi.

- Người hôm qua...đèo em...là ai vậy? - Dương nói  - ... ờ tất nhiên nếu em không muốn trả lời thì cũng không sao.

- Là bạn thân của em - Lan Anh trả lời dứt khoát.

Cô bé nghĩ, mình nên kể cho Dương nghe về Phong. Và Dương, chăm chú lắng nghe những lời tâm sự của Lan Anh về người bạn thân thiết của mình …

- Anh không giận em, khi hôm qua không đi cùng anh chứ? - Lan Anh hỏi khi câu chuyện về Phong kết thúc

Dương hơi cúi xuống và mỉm cười...

- Anh cười gì đó?

- Anh giận chứ? - Dương trả lời.

- Em...

- Nhưng nếu em ước, anh sẽ không giận nữa...

- hihi.. em ước anh sẽ không giận anh..

- Vậy thì anh sẽ không giận nữa ...- Dương nói, và hôn nhẹ lên mái tóc mềm của Lan Anh .

3. Ngày thứ bảy

Dương lặng lẽ lái xe, chở Lan Anh tới trường, bỏ qua những câu chuyện phiếm của mình, anh nói:

- Anh ước ..

- Anh ước gì cơ... - Lan Anh tò mò ...

- Anh ước em hãy cho Phong một cơ hội nữa... - Dương đáp.

- Em không hiểu...cơ hội nào ...- Lan Anh cảm thấy thật khó chịu khi Dương nói như vậy.

- Hôm qua... - Dương ngập ngừng, rồi nói - ...anh đã nghĩ khá nhiều điều về em và về Phong ...

- Em... - Lan Anh vội nói.

- Nào cô bé...hãy để cho anh nói hết xem nào. Anh sẽ đưa em đến quán cà phê mà hai người hay ăn sáng vào chủ nhật. Anh sẽ chờ bên ngoài, hy vọng khi em trở ra sẽ có câu trả lời cho anh - Dương cắt lời

- Câu trả lời cho câu hỏi gì vậy anh? - Lan Anh nói, khi cô bé đã ở bên thềm của quán cà phê, nơi phía bên trong kia, cái dáng người quen thuộc của Phong đang ngồi đó, chờ đợi một ai đấy...

Dương đóng cánh cửa xe lại, đứng tựa vào nó và mỉm cười...

- Em có đồng ý làm...- Dương nói lưng chừng rồi ngừng lại.

- Làm gì cơ... - Lan Anh hói.

- Phải xem kết quả cuộc nói chuyện của em với cậu ấy ra sao đã... - Dương cười đáp.

Lan Anh miễn cưỡng gật đầu...Nhưng khi cô bé sắp bước vào trong quán thì đột nhiên Dương gọi giật lại :

- Lan Anh này...                         

- Dạ!

- Ừm...Không có ai đó thì anh vẫn còn có rất nhiều thứ bên mình. Nhưng có những người, với họ, ai đó lại là ước mơ lớn nhất...và chúng ta hãy trân trọng điều đó .

Lan Anh không hiểu hết ý của Dương, nhưng cô bé cũng gật đầu đáp lại và bước vào quán cà phê...

Mùi hương nồng nồng của cà phê làm Lan Anh giật mình nhớ lại những lúc cười đùa trước kia của cô với Phong ở đây. Và những thiện cảm về Phong lại chợt tràn về với cô.

Lan Anh tiến lại chỗ Phong, ngồi xuống đối diện anh...

Phong tỏ ra khá bất ngờ khi thấy Lan Anh, anh cất tiếng hỏi:

- Vậy người hẹn anh là em ư ?

- Ơ... - Lan Anh chợt hiểu ra Dương đã sắp xếp mọi việc. - Nếu anh không thích thì thôi...

- Không... - Phong vội nói và nắm lấy bàn tay Lan Anh rồi lại nhẹ nhàng bỏ nó ra...

4. Ngày thứ bảy, một lúc nào đó …

- Anh thô lỗ lắm phải không..

- Giờ anh mới biết sao..

- Anh đã làm em buồn phải không ?

- Em không biết..

- Anh xin lỗi ... - Phong nói đầy sầu muộn.

- Anh không bao giờ tin vào những ước mơ mà...phải không?

- Không ... anh chỉ không ước... bởi vì anh không muốn tham lam, anh chỉ muốn ước một điều …

Lan Anh chợt ngừng lại, lặng ngắm khuôn mặt thân thương của anh ...

- Vậy mà trước đây anh không nói cho em biết anh cũng có một điều ước ... anh đã ước về thứ gì...

Phong uống cạn tách cà phê đắng , hít sâu và nói :

- Anh ước, anh ước sẽ đủ can đảm để một lần nói...

- Nói gì cơ... - Lan Anh ngạc nhiên.

- Nói rằng...nói rằng...anh...anh yêu em...

Lan Anh sững lại, nghẹn ngào, nhìn vào Phong và bồi hồi, bối rối…

Phía bên ngoài kia, Dương chợt mỉm cười.

- Ước gì hôm nay mình sẽ không phải ước nữa.

Rồi lặng lẽ, anh vào xe và phóng đi...

Đã được xem 2837 lần
Sưu tầm bởi: Nhi Thieu Gia
Cập nhật ngày 27/03/2009


CẢM NHẬN
Chưa có cảm nhận nào đc viết cho bài này!
TÌM KIẾM

Search
« Tìm nâng cao »
TIÊU ĐIỂM
10 Tin Nhắn Ấm Áp
Em sẽ yêu anh nếu anh biết........
100 ĐIỀU LÃNG MẠN NHẤT
Bạn đang yêu ???
Những ý tưởng tình yêu
Ði tìm một nửa đích thực của bạn
Phải lòng em
Những lỗi phái nam thường mắc phải khi bắt đầu yêu
Em mãi nghi ngờ tình anh.
Tình đầu mong manh
SÔI ĐỘNG NHẤT
Lần gặp đầu tiên
Lần gặp đầu tiên
Em mất anh, mãi mãi mất anh!
Ý nghĩa của hoa hồng xanh
Gửi Lại Chút Yêu Thương
Tự tình....
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
Mưa Trên Đảo Nhỏ
LIÊN KẾT WEB
Game Online
Học thiết kế web
Xem phim - Nghe nhạc
Nhạc Flash
Truyện Tranh
Avatars
Chat trên web
NHÀ TÀI TRỢ
 
Thung lũng Hoa Hồng - Mảnh đất của TÌNH YÊU - Diễn đàn TÌNH YÊU lớn nhất Việt Nam- Love Land - Informatics - Relax worlds
Tình Yêu | Tin Học | Giải Trí | Ngoại ngữ | Nghe nhạc | Xem phim | Flash games | Truyện tranh | Thế giới avatars | 15 phút chia sẻ | Lưu bút
Copyright © 2005 Thung Lũng Hoa Hồng. - All rights reserved. Designed and Coded by Thành Nha