Em , đã lâu rồi anh không nắn nót những hàng chữ bé nhỏ của mình , dòng thư như nhòa nhạt hòa lẫn vào không gian ...
Cái của mình như chìm lắng vào sương đêm , gió hiu hắt , hàng thông rung lên vì gió , sương pha ướt đẩm những cụm hoa đang rũ mình bên vĩ hè , Anh cũng chỉ riêng anh , trầm mình trong bóng đêm để mà nghiền nát lại những kỷ niệm xa xưa mà đưa cõi lòng vào sự buồn thương nhớ ...
Em , phương trời xa dịu vợi ấy , em có một lần gọi thầm tên anh chăng hỡi em , hay em đã thong dong vui vầy bên cái gọi là tình mới , để rồi xóa tan đi những kỷ niệm mà anh và em của một thuở trông mong người đến ...
Có lẻ là không , cũng có thể gọi là có , nhưng anh chỉ biết có một điều , chính anh , chính
cõi lòng anh đang vùng vẩy thét gào , gọi tên người tình muôn thuở ...
Trăng ngã bóng , ánh sao mờ nhạt , sương đêm gía lạnh , nỗi nhung nhớ , tràn về trong anh ,nó như cấu xé , vò nát trái tim bé nhỏ của người xứ lạnh , nỗi buồn như hòa lẫn từng giọt lệ đang từ từ chảy dài theo gò thái dương , và va chạm bờ môi khô cằn gì năm tháng gió đời ...
Em , lá thư này , anh tự kết giữa đêm thanh vắng , gom bao yêu thương triều mến , từng nét nhớ mong , gói trọn vào đây để trao về em ...Em ... anh nhớ em lắm , Em biết không em ...