Phố thấp thoáng phố. Đồi thấp thoáng đồi. Buổi sáng, sau giấc ngủ ngon, tôi lại mở cửa ra đón nắng trời. Mọi vật dường như vẫn không chịu khác đi để lòng đỡ nhớ. Giàn lan ngoài vườn chúm chím vài nụ non hiền, con đuờng ngoằn ngoèo luồn qua chân đồi thưa thưa những mái nhà hiu quạnh, thi thoảng có vài bóng ngựa thồ chậm chạp leo lên con dốc, xa xa lại có vài bóng nguời lặng lẽ ẩn hiện trong sương...Có gì trong cơn nắng nhỏ sáng nay mà da diết thế. Tháng đông nắng cũng lạnh lẽo vàng uơm. Nắng lạnh bởi khói sương và nắng vàng bởi màu hoa cúc quỳ trổ vàng khắp lối. Nắng nở ra từ hương hoa. Nên hương hoa cũng vàng như nắng. Chẳng biết ai đã đặt cho loài hoa ấy bằng cái tên hoang daị: Dã Quỳ? Chỉ biết người ở phố thấy hoa vàng đường thì thầm hiểu mùa đã vào Đông. Chỉ biết người xa phố nghe tên hoa thôi, lòng đã thấy bồn chồn một nỗi thiết tha nhớ...
Năm năm qua, tôi như đứa trẻ ngủ ngon trong lời ru của phố. Trong lời ru ấy có tiếng gõ nhịp phách của những móng ngựa đêm qua dốc vắng, có tiếng du dương của bản giao hưởng trên những tán thông vi vút gió và tiếng đảo nhịp của những trái thông khô vô tình rơi trên mái ngói ẩm rêu, có tiếng chuông buông khẽ khàng bên đồi vắng...Năm năm, tiếng bạn bè nói cười đâu đó, tiếng guitar những đêm tha phương còn lẩn khuất êm đềm trong gió phố có đôi khi buồn vọng laị. Năm năm, nắng mưa cứ quen quen, là lạ...đi qua như mới thuở ban đầu. Cho đến khi bước ra khỏi giấc mơ tuổi xanh, tôi bỗng bàng hoàng: phố đã khuất chìm sau màn sương ký ức xa xăm. Sài Gòn vào Đông, những con đường vẫn cuồn cuộn thác lũ, bức bối và tha thiết những tính toan. Một ngày, bỏ lại những bộn bề tính toán sau lưng, tôi về phố núi với chiếc túi xách đã bạc màu bụi khói. Vượt hơn ba trăm cây số núi đèo bằng xe gắn máy chỉ để được khoác tay người yêu đi dạo trên những con đường đêm thoang thoảng hương quỳ, để có những sớm mai ngồi nhìn nắng lên trong tách cà phê ngằn ngặt đắng, để có những đêm say ngất say ngư với bạn bè, vỗ đàn nghêu ngao hát những bài ca cũ...Và đến chỉ để mà đi. Đi nghĩa là kéo dài thêm nỗi nhớ. Có nghĩa là để cho kỷ niệm cứ thế bủa vây mãi hồn mình!
Mùa Đông ở phố thật lạ, mỗi dáng người, mỗi cọng cỏ, mỗi hòn đá, mỗi cơn mưa, mỗi mùi hương...đều long lanh nhớ đến vô cùng, cứ như ngày hôm qua chưa đi đâu mất cả!
...Và thế rồi một sớm mai nào đó thức dậy chợt thấy mình lạc giữa ngày xưa!