Ơ 1 thành phố nọ, có 1 đứa bé ngheò, nghèo lắm , tội nghiệp, đáng thuơng, sống thui thủi ở 1 góc phố ít nguời qua laị. Nó không có nhà có cửa không nguời thân chỉ có mình nó, hàng ngày nó phải đi lang thang khắp nơi trong cái thành phố nhỏ bé đó ngửa chiếc mũ nhỏ đã rách từ lâu ra để xin những đông xu của mọi nguời dân đi qua.Ai tốt bụng thì cho nó, còn thì vô tâm bỏ đi như không hề có sự tồn tại của nó trên cõi đời naỳ.đối với nhiều nguoi thì những đồng xu ấy có thể không đáng gì nhưng với nó thì những đồng xu ấy lại đáng giá vô cùng vì có thể nuôi sống nó hàng ngày .
từ khi sinh ra và lớn lên nó không biết cha mẹ nó là ai, nó chỉ biết rằng nó đuợc nuôi trong tu viện nó nghe kể lại rằng cha nó vì cờ bạc đã bán hết mọi thứ trong nhà rồi bỏ đi còn mẹ nó thì cũng bỏ đi theo nguoi đàn ông #, bỏ lại 1 mình nó trên cõi đời naỳ. không ai biết nó sẽ ra sao và cả ngay chính nó cũng không biết đến tuơng lai của mình.Nó có 1 ứoc mơ 1 điều uơc' nhỏ nhoi lắm, nó mong sao chỉ đựoc 1 lần ngồi lên chiếc đu quay ở công viên để nó có thể ngắm nhin bầu trời rộng lớn nhìn ra khắp cái thành phố mà nó đang sống.Nó mê cái đu quay ấy lắm nó có thể ngắm nhìn chiếc đu quay ấy hàng giờ mà không biết chán, nó mải ngắm đến nỗi làm rơi cả chiếc mũ đựng những đồng xu mà nó kiếm đuợc.
sau 1 ngày dài nó lại về vơí nơi gọi là cái nhà của nó, hôm nay trời lạnh quá tuyết đã rơi nó nằm co ro ở 1 góc, nó qắp nguời lại nguời run lên.Trên nguời nó chỉ có 1 mảnh áo và 1 cái quần đã rách tả tơi, nó mệt quá rồi thiếp đi lúc nào không hay biết, trong giấc mơ nó mơ thấy đựoc ăn ngon, mặc những bộ quần áo thật đẹp, đúng là giấc mơ của những đứa trẻ ngheò........................CONTINUEN