:: Trang Chủ
» Lưu Bút
» Diễn Đàn
» Chơi games
» Nghe nhạc
» Xem phim
» Truyện tranh
» Avatars
» Phòng Tranh

Thơ Tình
Truyện Tình
Vườn tình yêu
Nghệ Thuật Sống
Danh ngôn tình yêu

Tin căn bản
Mẹo vặt
Đồ họa
Kho Download

Học tiếng Anh
Học tiếng Hàn
Học tiếng Hoa

T==============T
ID:  PASS:  
» Quên mật khẩu   » Đăng ký tài khoản mới
Hỏi và đáp
Hôm nay,  
TRANG CHỦ
Lưu bút
Tình yêu
Diễn đàn
Nghe nhạc
Xem phim
Chơi game
Phòng tranh
Quy định
Hỏi đáp
Tình Yêu
Thơ Tình
Truyện Tình
Nghệ Thuật Sống
Vườn Tình Yêu
Tâm Hồn Cao Thượng
Tin Học
Tin Căn Bản
Mẹo Vặt
Đồ Họa
Internet - Web
Kho Download
IT 360°
Giải Trí
Danh Ngôn
Thơ Thẩn
Truyện Cười
Truyện Ngắn
Truyện Ngụ Ngôn
Truyện Truyền Thuyết
Cổ tích - Sự tích
Thế giới games
Học Ngoại Ngữ
Tiếng Anh
Tiếng Hàn
Tiếng Hoa
English audio
English story
Học qua bài hát
Văn phạm tiếng Anh
Kỷ niệm áo trắng
Người thầy
Thơ áo trắng
Kỷ niệm không phai
LIÊN KẾT
Truyện Ngắn

Chuyện tình cô y tá

        Tác giả: SưuTầm

Lúc đau yếu bệnh hoạn, con người thường cảm thấy cô đơn. Sau khi chị và cháu ra về, còn lại một mình trong phòng, Khải cảm thấy trống vắng. Cơn gió nhẹ thoảng qua, bên ngoài ngày sắp tàn, tất cả làm Khải bâng khuâng buồn. Ánh đèn điện tỏa sáng qua khung cửa sổ, không gian như bao la vô tận với anh. Khải thả bộ quanh sân bệnh viện một mình. Anh mâu thuẫn, vài cô bạn đến thăm, anh cảm thấy không được vui, chỉ làm phiền. Khải cứ cho là phí thời giờ, và bận rộn vô ích. Bầu trời trong xanh, vài vì sao xuất hiện, như thăm thẳm với nỗi buồn trong anh. Khải không biết tại sao mình buồn? Buồn vì bệnh hay vì tương tử Nào có ai để tương tư đâu? Từ bao lâu rồi anh chưa hề có cảm giác quái lạ này. Bệnh viện khi vào tối, người thăm viếng nhiều thêm, riêng Khải ra ngồi ở chiếc ghế bên tàng cây một mình. Nhiều lúc con người lạ lẫm với chính họ.

Đây là một bệnh viện tư của Công giáo, những nàng y tá niềm nở hơn những y tá tại các bệnh viện công? Lang thang chán không tìm ra nguyên cớ của bịnh buồn, anh trở vào phòng. Khải thò tay dưới đầu giường tìm quyển sách chị mới mang vào, quyển "Hồn Bướm Mơ Tiên." Có Tiên nào để Khải mơ đâu? Nhìn lên trần nhà, anh thở nhẹ, Khải ôn lại chuyện xưa.

Hồi đó, bản tính Khải vui trẻ, nào biết ngượng ngập là gì. Vào nhà Châu, gặp cô em họ, Thu Nhi, Khải chuyện trò, ướm dạm và tán tỉnh cộ Thì ra đùa với ái tình cũng thật tai hại. Thế là Khải và Nhi yêu nhau. Thu Nhi, cô gái Bắc khôn ngoan, nhí nhảnh và thông minh. Nàng đẹp, với Khải nàng hoàn toàn. Nàng lanh khôn, thêm vào học văn chương? Cách năm sau, Khải biết cô ta có rất nhiều anh chàng "rề dzẹt" (điền khuyết). Nàng đang chọn một người hoàn mỹ cả tài lẫn sắc, có thể cho nàng địa vị và đời sống. Nói chung đời cô có tính toán?

Có lần cô hỏi Khải định học ngành gì cho tương lai? Lúc đầu Khải nhất định học Y, nhưng rồi anh lại làm lính. Nhiều người phê phán anh, chị của Khải làm ăn lớn, quen biết nhiều bà, ngoại giao rộng và rất dễ dàng, có thể cho anh an phận học hành. Chú Út Tài đang bước vào đại học, và Khải cũng chưa chắc phải đi lính bây giờ. Nhưng trong lớp như có phong trào ra đi vì nước.

Khải tự tin, con nhà giàu, đẹp trai yêu đời. Tại sao anh không học tiếp? Học không nỗi, hay có chuyện gì? Bồ đá? Dù ba mẹ mất, nhưng với gia tài đồ sộ được hai bà chị quán xuyến. Khải sống trong ấm êm. Nhiều cô theo anh đúng hơn là anh theo họ, còn anh đang yêu Nhi. Nhưng từ ngày anh bước vào quân trường, Nhi nhẹ nhàng lảng tránh anh, xa anh không một chút luyến lưu? Cô không thèm đến quân trường để thăm anh? Tình yêu đã xa chạy cao bay? Tình hay tiền? Địa vị, quyền thế, hay danh vọng? Khải hỏi mình? Hay hỏi nàng? Thật ra anh tự hỏi mình, nàng là người con gái có biết yêu thương không? Chuyện xảy ra 8 năm ...rồi.

Lúc đầu anh buồn, một thời gian dài cố quên, rồi cũng bừng tỉnh, và từ đó anh coi thường chuyện đàn bà con gái, tình yêu...? Nhiều lúc cô đơn anh lại đi chơi thật nhiều, bồ thật nhiều? Rồi trở lại làm lính nhọc nhằn mà vui. Khải đi lính dữ, xanh cỏ hay đỏ ngực? Đôi lúc buồn nhưng bên cạnh có tình đồng đội, anh cảm thấy đó là có trách nhiệm làm trai đối với quốc gia. Sau một trận hành quân truy kích địch, anh bị thương nặng, bị bể đầu gối, nằm nhà thương cả năm trời. Khải được giải ngũ loại hả Các anh chị khuyên Khải đi học lại. Lúc đầu anh cũng nghĩ vậy, nhưng sau đó anh thích làm ăn. Tài, người em trai học luật, và nay đã yên bề gia thất. Khải đầu tư vào xây cất nhà cửa, gặp lúc người ngoại quốc vào nước. Nhà cửa đắt đỏ, anh trở nên giàu, có hạng? Khải chỉ học thêm một số lớp cho xong cái bằng cử nhân bị dang dở. Học và sống bình an thế này, với anh nghèo cũng khó.

Học hàm thụ bán thời gian, thế mà Khải cũng bận rộn, nhưng không phải vì thế mà anh không biết yêu, ngặt là anh chưa yêu được cô nào? Thỉnh thoảng vào trường anh có gặp nhiều cô. Đôi khi Khải nghĩ, có thể anh học tiếp vào ngành y, để hành nghề bác sĩ, nhưng lại thôi, học y để làm gì? Đôi lúc nghĩ tới Nhi anh buồn? Nhi đã là bà bác sĩ, sao lại buồn? Mấy tuần trước, gặp lại nàng, trông nàng già và cằn cỗi quá. Nàng trông tội nghiệp quá, nghe Châu nói gia đình nàng cảnh cơm không lành canh không ngọt? Anh muốn thông cảm nàng. Dù không còn giận Nhi, nhưng trong lòng anh có ý nghĩ coi thường nàng? Tình yêu ấy không còn chút gì vướng víu trong tim anh? Anh cười thầm với chính mình. Nếu Nhi ngã vào vòng tay lúc này, anh có từ chối nàng không? Cứ thế quá khứ lại lần lượt trình chiếu trong anh, Khải cười một mình. Không lẽ mình còn nhớ Nhi rồi lại buồn? Khải không tin vậy.

Tiếng gõ cửa rồi mở cửa tự nhiên của người y tá, đã trở thành quen thuộc và gần gũi, cắt đứt dòng tư tưởng anh. Nhìn nụ cười niềm nở trên môi, và giọng nói êm êm như bài thơ của cô y tá, làm anh vui và bâng khuâng? Thì ra anh nhớ nàng? Hôm nay vắng nàng từ sáng, tới giờ nàng mới đến. Nàng đúng là vị thần ban yên vui, và yêu thương cho chàng? Thấy cô cười tươi anh vui. Anh lập tức ngồi dậy chuyện trò, Mai chào:

- Chào ông Khải, hôm nay có thấy khá hơn không?

- Tôi thấy khỏe, có lẽ vì cô đến? Cô y tá cười.

- Bổn phận của chúng tôi là đem niềm vui đến cho bệnh nhân mà. Đó là chức năng nghề nghiệp, và có lẽ tôi lạc quan trong cuộc sống, làm cho mọi người vui lây? Ông cảm thấy thế nào? A, tôi đến đây làm thủ tục kiểm soát coi có phản ứng gì không, trước khi ông đi ngủ. Hàng ngày tôi cứ đến làm phiền ông hoài?

- Nghe tiếng cô nói, nhìn cô cười, tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng thanh thản, hình như bớt bịnh. Xin đừng gọi tôi bằng ông xa lạ nữa, được không? Sáng nay sao cô không đến? Mai lại cười:

- Nếu vậy từ ngày mai, tôi sẽ ghé mỗi ngày ba lần nhé, cho anh mau bình phục.

Nàng đo áp huyết, nhiệt độ, ghi vào sổ, và những chi tiết bịnh lý khi nàng quan sát anh. Nàng chào và bước ra, đến cửa còn quay lại gởi anh một nụ cười, và chúc anh ngủ ngon. Nụ cười luôn trên môi nàng, đã làm Khải lao xao. Từ đó, sáng nàng tới, trưa đi ngang phòng ghé thăm anh, tối như thường lệ kiểm soát hỏi han anh trước khi đi ngủ. Họ chuyện trò đủ thứ. Hôm nay Mai dọn tủ, và nhìn anh cười hỏi:

- Hôm nay chị và cháu mang thức ăn gì đến mà nhiều thế? Sao anh không ăn đi cho chị vui?

- Thật ra bảo chị tôi đem về, sợ chị buồn, còn ăn thì ăn không nổi, Mai có biết ai cần đưa họ ăn hộ anh? Mai vui vẻ:

- Chị của anh? Ông lao công, để Mai kêu ông ta vào lấy nhé. Nàng nhìn anh rồi mỉm cười? Khải gật đầu, anh dò dẫm:

- Chiều mai, anh chờ Mai đến ăn cơm với người bệnh, được không? Mai lại cười:

- Cảm ơn anh, không được đâu? Xin lỗi anh, như vậy là sai nội quỵ Xin được vào đây làm đã khó, làm sai bị đuổi dễ như chơi Vậy Mai hứa, thì khi nào anh bình phục, ra cổng bệnh viện đãi Mai một bữa nhé? Mai không từ chối đâu. Mai để bụng đói chờ ăn tiệc của anh. Vậy thì mong anh chóng lành bệnh.

* * *

Khải bị sốt rét khi làm lính, thỉnh thoảng lại tái đi tái lại. Đã hơn ba tuần rồi, anh như không muốn về, nhưng phải về. Ở đây anh cảm thấy ấm cúng hơn. Ngày ba bốn lần, Mai đến dù chỉ thăm hỏi vài câu đơn sơ, rồi được nhìn nụ cười thân thiện hiền lương của nàng, anh vuị Ngày xưa còn trẻ, anh đi tìm một người đẹp sắc sảo mặn mà, làm bạn tri âm, tri kỷ v..v... Bây giờ anh lại thấy hạnh phúc nó đơn giản quá. Anh cần một người vợ hiền, nhân hậu hơn là với người đàn bà lanh lợi tính toán đa đoan. Mai đã cho anh cái cảm giác ấm lòng ấy.

Chiều tối Mai đến báo hôm sau là anh xuất viện, anh buồn như sắp xa cách một người thân. Anh định trước khi về, anh phải nói hết cho Mai biết tình anh. Một đêm dài anh tính toán, suy nghĩ là anh sẽ nói gì với Mả Anh đã 30 rồi đâu còn trẻ, nhưng lần này làm sao để tỏ tình với nàng? Mấy năm nay, chỉ cần anh nhìn, thì cũng có cô theo anh vào nhà. Thế mà bây giờ anh băn khoăn, ngại ngùng lo lắng chưa biết nói với Mai thế nào đây? Khi yêu người ta trở nên lẩm cẩm quá! Anh chợp mắt khi gần sáng.

Hàng ngày nhìn chiếc áo trắng, nghe tiếng nói êm êm, cách rót nước, đưa thức ăn, Khải cảm nhận nụ cười nhẹ nhàng như tơ ấy đang quyện vào anh, ám ảnh anh. Anh chờ đợi tiếng gõ cửa, chờ tiếng bước chân đi nhẹ vào phòng, chờ tiếng cười hiền hòa. Khải liên tưởng đến bàn tay dịu dàng, cái miệng có duyên, và dễ thương nhất là nụ cười hiền lành, lời nói ôn hòa, thân thiện. Anh yêu nàng rồi chăng? Nhiều lúc anh mơ màng như đang chuyện trò cùng nàng,

"Hơi đau một chút xíu, nghe anh?" sau đó thì anh nghe tiếng cười nhẹ nhàng, hiền hòa của nàng. Nhắm mắt anh tưởng như mình nhìn thấy Mai ngã môi hôn vào tráng anh. Mở mắt tất cả là giả, anh mơ mộng. Nhớ khi nàng dán mắt nhìn vào mũi kim, còn anh đang lén nhìn nàng. Mai đẹp, nét đẹp nhân hậu và thuần lương, của người đàn bà Á đông.

Mai không kiêu sa như Nhi ngày nào, không một chút kênh kiệu vì vẻ đẹp hay học vấn của mình. Mỗi lần cầm tay anh quấn dây đo áp huyết, nàng kẹp tay anh vào hông nàng. Một giây phút ấy thôi, anh nghe như dòng thương yêu đang chạy vào người, lan tràn thẩm thấu vào da thịt, vào tim óc anh. Khải nhắm mắt thưởng thức phút giây bồi hồi đó mà lâu nay chưa bao giờ xuất hiện trong anh. Mở mắt, nụ cười hồn nhiên rất ngây thơ nhìn anh, anh xao xuyến, lảo đảo. Khải lo sợ, và nghĩ rằng nếu không yêu được Mai, anh sẽ buồn đến thế nào? Anh cầu mong Mai hiểu là anh thương nàng. Một hôm cô Phương, bạn gái của anh đến thăm khi Mai đang ở trong phòng đưa thuốc, đưa nước cho anh, và dặn dò. Nhìn ánh mắt Khải, Phương biết anh đã yêu với cô y tá. Khi Mai rời phòng còn quay lại gởi anh nụ cười làm ấm cả gian phòng, Phương bâng quơ hỏi:

- Anh thấy cô y tá thế nào?

- Cô ấy hiền lương, thuần hậu, là người con gái tốt, anh rất mến cô!

- Ngày thường cô ta ở với anh đến mấy giờ? Cô ta có chồng có con rồi đó, anh đừng có hòng dệt mộng yêu đương? Anh không còn thương em?

- Cảm ơn Phương thương anh? Anh chỉ coi Phương như một cô em? Cô bạn? Khi bị bệnh, anh âm thầm, không muốn phiền bất cứ người nào?

- Anh điên rồi, ai lại yêu cô y tá, họ đối xử bằng tất cả chỉ là nghề nghiệp mà thôi. Anh lầm tưởng là cô yêu anh à? Còn em rất lo lắng cho anh, nhưng anh lờ đỉ

- Cảm ơn em, chúng ta không nên tranh luận việc ấy ở đây?

* * * Tiếng gõ cửa quen thuộc, anh quay mắt nhìn, mong ngóng và đợi chờ. Cô y tá bước vào, Khải buồn hiu, thì ra không phải là Mai, anh chán nản nằm yên. Cô vui vẻ báo anh hay, Mai không đến vì nàng đi giúp một ca đặc biệt ở phòng hồi sức. Cô đến thế việc cho Mả Bác sĩ sẽ lại thăm anh, và sẽ đem giấy xuất viện khoảng 11 giờ anh về. Khải hỏi:

- Mai biết tôi xuất viện chứ?

- Dạ biết, có thể Mai đến thăm anh trước khi anh về.

Khải chờ, từ bác sĩ đến, bác sĩ đi, anh nằm, anh ngồi, rồi anh đứng nhìn ra ngoài cửa sổ xa xăm. Tiếng gõ cửa không làm anh quay lại, nhưng tiếng nói quen thuộc phía sau khi cánh cửa được đóng lại, anh bừng tỉnh:

- Mai, em đến thăm anh phải không? Căn phòng chỉ có hai người. Khải nhìn Mai thiết tha, anh cầm vội tay nàng, còn Mai mặt cúi gầm, nàng im lặng.

- Anh rất mến Mai, em biết không? Cho anh địa chỉ anh đến gặp gia đình em, chúng mình nói chuyện nhiều hơn nhé. Nước mắt Mai chảy thành dòng. Anh đưa tay chùi nước mắt cho nàng. Anh cầm tay Mai hỏi tại sao? Mai nhìn anh, nở nụ cười hiền,

- Em mừng cho anh đã hết bệnh. Nàng lại cúi mặt, tìm viết ghi vội địa chỉ cho anh. Không nói ra, nhưng tim anh chừng như nở hoa.

- Hy vọng là ba mẹ em bằng lòng gả em cho anh. Anh sẽ đến thăm ba mẹ em vài hôm nữa nghe Mai? Anh yêu em, Mai ơi, anh rất cần đến sự thương yêu của em! Anh bỏ đôi bàn tay nàng, ôm Mai vào lòng mà nghe hạnh phúc chạy vào hồn.

- Em có yêu anh không? Anh hứa là sẽ đem hạnh phúc đến cho em cho anh, cho chúng mình, nhé em? Anh nói một mình, Mai im lặng, nước mắt ràn rụa. Khải nắm hai bờ vai nhỏ của Mai, - Hãy hứa với anh, là em yêu anh nhé Mai, anh mong rằng chúng mình sẽ là vợ chồng?

Khải lại ôm chặt Mai vào lòng tin tưởng.- Đây là thủ tục xuất viện của anh, anh về nhé, em đưa anh ra cổng.

Nhớ về uống thuốc đều, mong anh chóng bình phục.

- Khoảng chừng 3 tới 5 hôm anh sẽ đến thăm em? Ngày nào em nghỉ việc? Ở đây anh thấy em đi làm hình như đủ 30 ngày sao em? Mai cười:

- Em làm thế cho vài cô bạn bận đi chơi với bồ....Nàng tiễn anh ra khỏi sân, quay lại nàng đi nhanh vội vàng như trốn chạy.

Ba hôm rồi, hôm nay chủ nhật, Khải cảm thấy khỏe hẳn, anh ăn bận tươm tất, xách xe tìm đến nhà nàng. Anh biết mà, có địa chỉ trên tay, thì ở đâu mà không tìm được? Qua vài căn nhà lụp xụp trong xóm nhỏ, Khải không tin là Mai ở trong xóm nghèo này. Nhưng đúng mà, còn đâu sai được? Vào hiên, một cụ bà đang coi chừng một đứa bé khoảng 4 tuổi đang chơi trong hiên. Anh lễ phép thưa,

- Thưa bác, có phải nhà cô Mai làm ở bệnh viện H. không?

- Đúng đây cậu, nhưng Mai chưa về, có hôm nó làm luôn ca tối, nên không biết khi nào Mai về, anh quen với Mai à?

Bà kéo chiếc ghế bên cạnh,

- Ngồi chơi đi cậu? Cậu chơi chờ Mai về hay sao?

- Dạ,ï cháu nằm bệnh viện được cô Mai chăm sóc. Cô ấy rất tốt, nên lành bệnh cháu đem chút quà đến biếu cô ấy, cảm ơn cổ. Đứa bé giống Mai quá, Khải nhìn chăm chăm, nhưng không dám nghĩ, và cũng không dám hỏi. Thấy Khải nhìn, bà già lại nói, "Con nó đó, nó lấy chồng gặp phải cảnh không may, vừa nuôi chồng, nuôi con, thật tội. Ai biết ngày sau thế nào? Con nhà cũng khá giả, nhưng vô phước làm sao, bị pháo kích cha mẹ chết còn chồng nó bị thương trong khi nó thai nghén. Tội nghiệp bây giờ chồng nó bị cụt chân cụt tay, mắt mờ.

Mỗi khi nỗi giận, nó lại la mắng đánh đập con nhỏ. Mai sợ nên đi làm suốt ngày, có ai nghỉ là nhờ nó làm thế. Tôi là mẹ của Mai, phải đến giúp lo cho thằng bé, để nó đi làm. Ngày xưa tưởng con mình được sung sướng, hạnh phúc nên ép nó, giờ con khổ cháu khổ, mẹ khổ theo." Bà cầm gói quà, bà cảm ơn anh.

- Anh tên gì tôi về nói lại cháu? Có tiếng trong nhà vọng ra, - Ai vậy bà, con Mai về chưa hở? Đi mãi, có khi nào nghĩ đến thằng cụt, thằng đui này đâu?

- Anh nói vậy chứ nó đi làm bận rộn, có hôm nó phải làm tiếp cho những người bỏ giờ thình lình để kiếm thêm tiền, anh không thương, mà còn hành hạ nó đủ điều.

- Nó kiếm cớ theo trai, chứ làm gì mà từ sáng đi đến khuya mới về, tại tôi què, tôi đui nó không muốn nhìn tôi chứ.

- Anh nói không phải cho nó, mình nó làm nuôi bốn mạng trong nhà, anh không thương nó, sao mà nói vậy? Hồi xưa nó nào có chịu lấy anh đâu, anh bao đàng này ngõ nọ, làm ba nó sợ mà gả cho anh. Nó nào làm anh cụt tay cụt chân, cái gì anh cũng đổ tội trên đầu nó? Có hôm nó chịu đòn, tôi chỉ còn biết khóc theo. Giờ hối hận, lỗi tại chúng tôi, ép con giờ con khổ.

Nước mắt bà lăn dài. Thằng bé, ôm hôn bà, như chia sẻ những đau khổ của bà. Khải kéo thằng bé vào lòng, thân thiện. Anh bỏ vào túi áo bé ít tiền, nói nhỏ vào tai nó, bảo ngoại mua quà, chú quên không mua quà cho bé, nhé. Thằng bé ngước mắt nhìn anh vừa lạ vừa lo. Ôi đôi mắt nó giống Mai vô ngần... Anh nghe xót xa, bàng hoàng, anh tránh... Anh chào bà và đứa bé ra về.... Anh giận mình... giận nàng...

Mấy ngày Khải không ăn không ngủ, anh đến bệnh viện chờ nàng. Từ trưa đến chiều chẳng thấy Mai ra, tới giờ ăn tối, anh nhất định đi tìm nàng... Vừa thấy anh, Mai mừng rỡ, tưởng anh đã khỏe, hết bịnh đến thăm nàng, nhưng anh gọi nàng ra ngoài. Dưới gốc dừa, Khải giận dữ, trút hết giận trên đầu nàng, là nàng gạt anh, lừa anh? Mai ôm mặt khóc, và bỏ chạy? Thì ra anh đến nhà nàng, tưởng anh hiểu được hoàn cảnh trái ngang của nàng, nào ngờ anh nỗi giận. Mai quay lại đối diện anh, trên mặt đầy những vết hằn đau khổ và nước mắt.

- Cảm ơn anh đến thăm gia đình em? Tất cả đó là đời em, là sự thật phũ phàng của em, anh biết rồi? Cảm ơn anh nhiều lắm, đã nghĩ đến em? Đừng bao giờ gặp lại em nữa, nhé anh? Nàng bỏ chạy về trốn vào phòng riêng, cho đến khi anh khuất dạng...

Về nhà anh cũng nào được yên, khóc thì không khóc được, giận thì không biết giận ai? Anh bệnh và phải trở lại bệnh viện. Lần này anh vào bệnh viện tư khác. Bác sĩ chẩn bệnh nói anh lo buồn, hay phiền muộn đúng hơn là có bệnh. Ở bệnh viện bảy hôm, anh nằm dài đọc lại truyện, "Tình Tuyệt Vọng và Hồn Bướm Mơ Tiên" của Khái Hưng. Khải ngưỡng mộ anh chàng Ngọc. Tại sao anh lại không làm được như Ngọc, để tâm hồn yên vui. Anh cảm thấy mình hết bịnh. Những giận dữ tan đi, anh thấy thương Mai nhiều hơn, có lẽ nàng cũng yêu anh, nhưng định mệnh. Nàng nào có lỗi gì, mà Khải cũng la nàng, giận nàng, chồng nàng cũng hằn hộc nàng? Nàng nói gì được khi sự thật nàng có chồng có con? Và lâm cảnh nghèo? Tại sao anh không hiểu nàng mà thương lo cho nàng có được niềm vui, hạnh phúc. Như vậy mới là cách hay hơn không? Anh tiền bạc đủ đầy sao không giúp nàng, để nàng hạnh phúc, anh được vui lây. Anh xuất viện, ra về lòng hân hoan, chừng như anh đã tìm ra chân lý.

Anh đến nhà thăm thằng bé. Khải mua mấy bộ quần áo cho nó, nhờ bà ngoại tắm rửa thay áo quần mới. Khải bồng bế cậu bé vào lòng, anh cảm thấy sung sướng hạnh phúc. Anh mời bà và thằng bé đi tiệm ăn với anh. Anh gởi mẹ nàng gói quà nhỏ, chuyển lại cho riêng Mai, món quà cảm ơn Mai đã săn sóc chàng. Bà khen anh tốt bụng, rồi thì bà cà kê, kể lể, "Hồi xưa, Mai tốt bụng dễ thương lắm, ai thấy cũng thương, nhưng số nó khổ." Bà khóc làm anh cũng mủi lòng, khóc theo. Anh hứa khi nào rảnh anh sẽ ghé thăm bà và cậu bé. Anh ra về lòng ngập tràn niềm vuị Khải nghĩ thầm, thế mà nghĩ không ra. Trong lòng anh không còn vướng bận giận hờn hay trách móc gì Mai..nữa. Sáng sớm hai hôm sau, Khải dậy trễ tắm rửa ăn uống khoảng 10 giờ mới ra cửa. Hôm nay tự nhiên trở trời, cơn gió đầu mùa thoảng hơi lạnh. Vừa mở cổng, anh nhìn thấy Mai đang vịn chiếc xe đạp, đứng co ro nép vào vách tường rào nhà anh... Trông thấy anh, Mai ngập ngừng tội nghiệp:

- Mai đem quà này gởi lại cho anh? Cảm ơn anh thương Mai, giúp Mai nhưng Mai còn lo được... Khải kéo Mai vào phía trong cổng, đẩy cánh cửa sắt lại. Anh dựng xe, dắt nàng vào nhà... ấn nàng ngồi xuống ghế...

- Ngồi đi em, anh rót nước, em uống gì? Uống trà nóng, ăn chút bánh ngọt cho ấm bụng nhé?

- Dạ thôi, Mai về, xin gởi trả anh, số tiền to lớn này, làm sao em dám nhận. Em về để chiều đi làm. Khải nắm tay Mai lại. Nàng vội vàng phân bua:

- Em làm ở bệnh viện họ đã trả lương rồi, có gì đâu mà anh phải cho tiền nhiều quá. Anh không giận em, không còn buồn em nữa là em cảm ơn anh rồi. Khi cho anh địa chỉ, là em muốn anh biết hoàn cảnh của em, mà từ bỏ ý định thương yêu em. Em không muốn làm anh buồn, anh thất vọng mà thôi. Em không đủ can đảm nói với anh sự thật! Em xin phép anh em về nhé. Khải cầm tay kéo lại mạnh làm Mai rớt vào lòng anh.

- Mai chờ anh một chút, anh bị bịnh cả tuần qua, vào bệnh viện, anh nghĩ kỹ rồi, anh muốn giúp em có cuộc sống khá hơn. Em đem tiền về làm vốn, cho mẹ buôn bán thêm ở nhà, kiếm thêm và cho bà vui. Phần em không cần phải làm thêm giờ khi người ta nghỉ bỏ nữa, được không Mai? Nhận nơi anh chút chân tình, hãy coi anh như một người thân, giúp gì được em anh không chối từ. Anh luôn miệng nói:

- Hay là như thế này, anh đề nghị em, chồng em bịnh thì hãy mướn một người nuôi hay đưa vào bệnh viện để họ săn sóc. Còn em và con về sống một căn nhà khác, anh xây riêng cho em, để em không còn bị chồng đánh đập nữa, có được không Mai? Thỉnh thoảng anh có thể đến thăm em, tất cả các chi phí anh lo. Em không cần đi làm, hãy ở nhà lo cho con, em thấy thế nào?

Mai mắt mở lớn, thụt lùi:

- Xin anh hãy quên em, hay giả như chúng mình chưa biết nhau. Xin anh đừng gặp em nữa được không, để mẹ con em an phận với cảnh nghèo. Thật ra chồng em khi xưa, anh ta cũng rất thương em. Em không bao giờ toan tính đến việc phụ chồng đâu, thêm nữa là bây giờ anh ấy đã bị tàn tật. Anh ấy mặc cảm, cô đơn, buồn nhiều, nên hay gây gổ với em. Em về nhé anh.

Mai vụt tay bỏ chạy ra ngoài như đang trốn. Ngoài kia cơn gió lạnh thoảng qua, như cuốn hút thân hình gầy gò yếu đuối của Mả Khải đứng lặng nhìn theo chiếc bóng mảnh khảnh của Mai khuất dần ngoài cửa, lòng anh bồi hồi...Anh thả người xuống ghế, nghĩ ngợi. Phải làm sao để giúp nàng? Trong khi anh đủ đầy, còn người anh thương thì thiếu thốn mọi bề.

Mấy buổi chiều rồi, Khải đứng bên kia đường nhìn theo Mai, chiếc bóng mỏi mòn đang đạp chiếc xe đạp cũ kỹ, cút kít đi về, cũng với chiếc áo cánh trắng ngày qua ngày... Anh thở dài...

 

Đã được xem 6515 lần
Sưu tầm bởi: NhiThieuGia
Cập nhật ngày 15/05/2008


CẢM NHẬN
Chưa có cảm nhận nào đc viết cho bài này!
TÌM KIẾM

Search
« Tìm nâng cao »
TIÊU ĐIỂM
Harry Potter và Chiếc Cốc Lửa (Harry Potter - phần 4)
Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng
Harry Potter và các Thánh Tích của Tử Thần
Hừng đông
Harry Potter và Tên Tù Nhân Ngục Azkaban (Harry Potter - phần 3)
Harry Potter và Hoàng tử lai
Harry Potter Và Phòng Chứa Bí Mật (Harry Potter - Phần 2)
Chạng Vạng - Stephenie Meyer
Harry Potter và hòn đá phù thuỷ
Nhật thực
SÔI ĐỘNG NHẤT
Lần gặp đầu tiên
Lần gặp đầu tiên
Em mất anh, mãi mãi mất anh!
Ý nghĩa của hoa hồng xanh
Gửi Lại Chút Yêu Thương
Tự tình....
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
Mưa Trên Đảo Nhỏ
LIÊN KẾT WEB
Game Online
Học thiết kế web
Xem phim - Nghe nhạc
Nhạc Flash
Truyện Tranh
Avatars
Chat trên web
NHÀ TÀI TRỢ
 
Thung lũng Hoa Hồng - Mảnh đất của TÌNH YÊU - Diễn đàn TÌNH YÊU lớn nhất Việt Nam- Love Land - Informatics - Relax worlds
Tình Yêu | Tin Học | Giải Trí | Ngoại ngữ | Nghe nhạc | Xem phim | Flash games | Truyện tranh | Thế giới avatars | 15 phút chia sẻ | Lưu bút
Copyright © 2005 Thung Lũng Hoa Hồng. - All rights reserved. Designed and Coded by Thành Nha