Làm sao tôi không khóc cho được? Khi mà, vào lúc anh cần đến tôi nhất... tôi lại không có ở đó. Tôi ôm tấm ảnh vào lòng, nước mắt rơi lả chả khi tôi thì thầm với linh hồn anh.
Gió mùa lại tràn ngập khắp các con đường, mang theo cái lạnh giá bất chợt ùa về. Tôi bước đi chậm rãi, đầu nghĩ mung lung những gì chính tôi cũng không rõ nữa. Đã bao lâu lại mới bước trên con đường này, một ngõ nhỏ và hẹp, lòng tôi có một cái gì đó lắng đọng lại, mà cũng có thể là rạo rực lên.