Huy lững thững bước về dưới ánh hoàng hôn đỏ gắt. Sự thờ thẫn và đờ đẫn hiện rõ trên khuôn mặt, kể từ lúc nó bắt gặp thằng em họ đang hồn nhiên… kiss một cô bé trong công viên. Huy đứng lại, tròn xoe mắt nhìn, cho đến khi thằng em họ bối rối quay ra, nó mới… ù chạy.
Ngẫu hứng nào mà nhà thơ nữ đã tha thiết với tuổi hoa của một đời người như thế? Mùa kết trái có khi ngọt khi chua, khi sai mọng khi đèo đọt, sâu rữa. Nhưng hình như khi đã trưởng thành rồi người ta thường ít nhiều thèm thuồng nhìn lại tuổi thơ mình với tiếc nuối.
...Tiếc nuối với ân hận, anh cầu mong sao cho các em còn giữ mãi được những hồn nhiên vô tư của tuổi mình, để màu áo trắng kia đừng vội bay, để..