Cần lắm những khoảng lặng trong đời để ta nhận ra rằng không sống chậm chạp để khỏi nuối tiếc những gì đã bỏ lỡ ngày hôm qua, và cũng không sống vội vã để chẳng còn gì để thưởng thức ngày mai. Hãy sống ý nghĩa hôm nay vì đó là món quà của cuộc sống!
Cho đến bây giờ đã ba năm trôi qua rồi mà chị vẫn không giận, không trách gì người ấy. Chỉ thoáng buồn.
Một nỗi buồn ngọt dịu như lần nào đó đi giữa đồng bưng đưa hạt lúa còn ngậm sữa lên cắn chắt cho cái hương vị làm đòng của nó cứ đọng lại mãi trong miệng. Nhưng chị nhớ. Nhớ như câu chuyện lạ lùng không thể hiểu được ấy mới chỉ xảy ra ngày hôm qua, hôm nay...
Chiếc xe buýt du lịch cao ngất ngưởng, màu sơn sặc sỡ chậm chạp chạy theo những tuyến đường rải nhựa ngoằn ngoèo trong công viên - vườn thú Safari ở ngoại ô Băng Cốc.