Anh cứ ngỡ mình đã quên rồi, quên thật rồi, không nhớ gì về những ngày tháng đã qua. Những kỷ niệm tưởng như đã bám đầy rêu, anh xếp nó vào ngăn trong cùng của ký ức.
Người ta luôn luôn "sợ" mối tình cũ của chồng (vợ, người yêu) của mình. Họ thấy nó như bóng ma bí ẩn luôn có sức mạnh hủy diệt? Tại sao lại "không rủ cũng tới”? Nghĩa là có một sức mạnh nào đó khó lòng cưỡng nổi? Vì sao nó đáng sợ đến thế? Và nó có thật sự đáng sợ đến thế hay không?