Em đã cố gắng rất nhiều đó chứ. Đã muốn thật bình thường với anh, nhưng khi đứng trước mặt anh trái tim em không cho phép em bình thường được... Muốn nói rất nhiều, muốn khóc rất nhiều, em phải sống sao đây khi em nghĩ tới sống trong cuộc đời này mà thiếu mất anh... Em không muốn như thế đâu anh... Xin anh một lần... mở rộng trái tim đón em.
Nhưng có một điều mà tôi biết, và cả Hồng Thảo cũng biết, là cây viết mà cô Hoa đưa cho tôi hôm ấy chỉ giống hệt, chứ không phải là cây viết của tôi. Ngay từ khi viết những dòng đầu tiên, tôi đã nhận ra điều đó.