Ngẫu hứng nào mà nhà thơ nữ đã tha thiết với tuổi hoa của một đời người như thế? Mùa kết trái có khi ngọt khi chua, khi sai mọng khi đèo đọt, sâu rữa. Nhưng hình như khi đã trưởng thành rồi người ta thường ít nhiều thèm thuồng nhìn lại tuổi thơ mình với tiếc nuối.
...Tiếc nuối với ân hận, anh cầu mong sao cho các em còn giữ mãi được những hồn nhiên vô tư của tuổi mình, để màu áo trắng kia đừng vội bay, để..
Họ gặp nhau trên thế giới ảo. Một lần dạo blog, anh tò mò với cái tên Gió” mà chị lấy làm nick name cho blog của mình. Tôi là gió. Nhẹ nhàng như hơi thở. Đem lại sự mát mẻ cho mọi người..., lời giới thiệu của chị càng làm anh muốn click vào để đọc. Và anh đã gặp chị qua những entry nhẹ nhàng, tình cảm nhưng cũng đầy trăn trở.