Em thích mưa lắm...Em thích đi dưới mưa... Sẽ chẳng ai thấy được em khóc.... sẽ chẳng ai thấy được nước mắt em đang rơi... Chỉ có con bé đi trong mưa... em thích mưa rơi thật to... thật to... Để gọi tên anh mà không ai nghe thấy... Để nhớ thương anh mà chẳng ai hay...
Nghe một giai điệu tình yêu quen thuộc, nó lẩm nhẩm hát theo, trong đầu lại nghĩ đến người ấy, những ca từ ngọt ngào hay là vì nghĩ về người ta làm nó thấy ấm lòng đến vậy? Nụ cười của nó mới ấm áp làm sao!
sống là như thế nào ? Sống ntn để cuộc đời không còn những bế tắc, những đắng cay.... Chúng mày có hiểu tao không chúng mày có biết rằng khi chúng mày cô đơn cần một ai đó vực chúng mày dậy ... tao đã đến ....Vâyh mà bây giờ thì sao..? cuộc sống chỉ là những giả tạo mà thôy... Tao cười chắc jì tao đã vui... tao cười vì cái sự giả tạo của chúng mày đấy chúng mày biết hôk? khi tao cần một ai đó thì tất cả chúng mày đều biến đy đâu hết vây.....Tao không cân..tao thất vọng vì cái lũ chúng mày quá rôi....
Một câu hỏi thật giản đơn. Nhưng vì sao lại không ai làm được điều đó? Lẽ nào tình yêu lại nhỏ bé, lại yếu mềm đến thế, không thể vượt qua được một chút gian nan trắc trở, không thể vượt qua được sóng gió cuộc đời? Khi yêu, con người ta có thể nói đến hai từ “mãi mãi”, nhưng đến khi gặp gian nan, thì ai có thể làm được việc nắm chặt tay người mình yêu, nắm chặt lấy tình yêu mà mình đã từng vun đắp?