Ngủ, đơn giản quá sao em không làm được Thức, đâu có gì ghê gớm mà em sợ cảm giác này Nghe nhạc, thư giãn thôi sao càng nghe càng nặng Tự hỏi không biết thiên đường, ở đó có gì không.
Những ngón tay điêu luyện, tinh quái của người khách lướt nhè nhẹ lần vào, lần vào dưới lớp áo pull nữ mỏng manh, xoa xoa lớp da bụng mịn màng, lấn dần lên, rồi bật tung nắp áo ngực che đậy bộ ngực tròn trịa, nõn nà.
Tan buổi học tôi lon ton bước ra khỏi lớp. Mắt tôi chợt sáng lên khi bắt gặp tên hồi sáng. Không thể lẫn lộn được với cái dáng to kềnh càng và chiếc áo sơ mi màu mận chín. Tôi hăm hở bước nhanh tới đập tay lên vai hắn: