Đêm cuối cùng, gặp anh, gió xuân vẫn thổi từng đợt lạnh buốt. “Dòng sông cũ vẫn mãi êm trôi theo ngày tháng, từng hàng cây rũ nghiêng nghiêng chìm trong bóng chiều xuống…”, lời bài hát cũng là nỗi buồn da diết trái tim tôi.
Bây giờ, cô biết rằng thiên đường không chỉ có một. Chỉ cần có được thứ hạt giống gọi là hạnh phúc, cô có thể rải ở bất cứ nơi nào và nhất định mọi trái thơm tình yêu đều sẽ đâm chồi.
Đã bao lần, anh chẳng thể kiềm nổi lòng mình khi được ôm em trong vòng tay. Nhưng vì yêu em, anh sẽ không làm tổn thương em thêm một lần nào nữa đâu...