Đoán liệu tình hình, nghe ngóng thật kỹ tôi mới dám bước ra. Nhưng thật quá xui xẻo, chả biết trời xui quỷ khiến thế nào mà anh lù lù xuất hiện. Không biết tôi nên khóc hay nên cười vì cái nghịch cảnh: tôi trần truồng và chết đứng lặng trước mặt ông anh rể tương lai. Phải mất 30s để tôi định hình và “á” lên một tiếng thất thanh. 30s không phải nhiều những cũng đủ ghi lại hình ảnh của tôi trong bộ nhớ của ông anh rể tương lai.
Em đến chỗ tôi toàn vào những lúc không ngờ nhất, giữa trưa trời nắng chang chang, giữa khi trời đang mưa tầm tã hoặc khi quán vắng khách, tôi đang gác chân tán gẫu với bạn bè.
- Phương ơi! Tôi đang đứng trước cổng nhà thằng bạn. Ba giờ chiều. Thằng bạn tôi chắc vẫn đang ngủ nướng. Nắng quá, sao thằng này lâu thế nhỉ? Chưa dậy à? Tôi gọi thêm lần nữa. - Phương ơi!
Chàng trai và cô gái yêu nhau từ thời còn đi học. Cho đến khi hai người đều ra trường và đi làm, tình yêu của họ đã kéo dài được vài năm. Nếu nhìn từ bên ngoài, ai cũng thấy cô gái yêu chàng trai nhiều hơn anh yêu cô ấy rất nhiều. Đúng vậy.
Em sẽ đưa anh ra tận ngoài hiên
Giọt lệ long lanh ngưng trên khóe mắt
Và lúc chia tay em nói với theo bóng anh dần khuất
Trong cuộc sống riêng hãy hạnh phúc nghe anh...
Trong cuộc sống riêng hãy hạnh phúc nghe anh...