Từng có nhiều hình ảnh so sánh hai giai đoạn tình yêu và hôn nhân. Người cho là thơ chuyển thành văn xuôi. Người ví như cuốn tiểu thuyết mà nhân vật chính đã chết ngay ở chương đầu. Còn nhà văn Mỹ Ambrose coi yêu là điên tạm thời được chữa khỏi bởi hôn nhân.
Khi bạn nghĩ rằng bạn không có cơ hội đạt được những điều mình muốn, chắc chắn bạn sẽ không đạt được. Nhưng bạn có niềm tin, không sớm thì muộn bạn cũng sẽ có nó
Vì cậu tớ đã thay đổi rất nhiều...Đến chính bản thân tớ cũng đang nghi ngờ mình có phải là chính mình nữa không? Nhưng...sự nghi ngờ ấy lại tan biến...một khi tớ thấy cậu cười và khen tớ... Có thể những điều thay đổi đó tốt với cả hai chúng ta... Rất tốt! Phải không?
Ngày Đông rét “lịch sử” tại miền Bắc, một đứa con gái gày gò băng mình qua mưa gió, đi học thêm vào buổi tối vì ban ngày còn phải đi làm tám tiếng vàng ngọc ở cơ quan.
Ngẫu hứng nào mà nhà thơ nữ đã tha thiết với tuổi hoa của một đời người như thế? Mùa kết trái có khi ngọt khi chua, khi sai mọng khi đèo đọt, sâu rữa. Nhưng hình như khi đã trưởng thành rồi người ta thường ít nhiều thèm thuồng nhìn lại tuổi thơ mình với tiếc nuối.
...Tiếc nuối với ân hận, anh cầu mong sao cho các em còn giữ mãi được những hồn nhiên vô tư của tuổi mình, để màu áo trắng kia đừng vội bay, để...