Nhanh quá, đã 10 năm rồi. Còn nhớ buổi chiều đầu tiên tôi gặp em trong lớp luyện thi đại học tại trường ĐH Nông nghiệp I. Tôi nhớ rất rõ em mặc áo sơ mi trắng có chấm đen, tôi đến muộn nên phải ngồi cuối cùng và em cũng vậy
Anh đi làm trước em, nhưng ngày mình cưới nhau, anh chẳng phải lo toan gì nhiều. Mọi thứ đã có em ngược xuôi chu tất. Có lẽ, em muốn bù đắp cho thiệt thòi của anh, là đã chấp nhận lấy cô bạn từng góp gạo nấu cơm chung với mình gần hai năm qua.
Có những ước mơ vẫn chỉ là những ước mơ dù cho ta có nỗ lực đến đâu, nhưng nhờ có nó mà ta mạnh mẽ hơn, yêu cuộc sống hơn và biết cố gắng từng ngày. Có những lời hứa cũng vẫn chỉ là lời hứa dù ta có mãi chờ đợi bởi người hứa đã không còn nhớ, nhưng nhờ có nó mà ta biết hi vọng và mong chờ.