Lãng mạn thì bảo...tào lao Đứng đắn lại bảo...người sao hững hờ Khù khờ thì bảo...giai tơ Khôn lanh thì bảo...hái mơ bao lần
Mưa rồi cô ơi! Em thốt lên và nhìn Huyên với đôi mắt thoáng buồn. Ba tháng dạy ở mái ấm này, không biết đã bao nhiêu lần Huyên bảo em rằng:“Đó là tiếng lá rơi chứ không phải là mưa đâu em ạ”.