There was a strange chill in the air considering that it was mid-summer when Macy and I pulled in that all-too-familiar back yard. That long, curved driveway, once immaculate in its neatness but now with weeds growing between the cracks in the concrete. The flowerbeds, always before so meticulously tended, needed weeding as well. The two car garage sat with one door closed and one halfway up as if the effort to totally close it would be too much. We saw her just as we made the final turn around the edge of the house.
Mưa vẫn rơi rơi ! từng hạt ngọc ! Ban tặng nhân thế... Một dòng nước mát. Một món quà. Một nguồn sữa mẹ cho tương lai. Từng giọt mưa hòa tan dòng lệ. Dòng lệ nào đang tuôn rơi.Trên mí mắt kìa là ngọc. Là các vì tinh tú... Long lanh. sóng sánh...
Nhóc mi có biết không, mi có nhiều nét khiến ta chán ghét đến không chịu được, có những lúc ta chán đến mức muốn bắt lấy ngươi mà ném đi xa thật xa, ném đi đến một nơi nào đó mà ta vĩnh viễn không nhìn thấy mi. Vì mi đáng ghét.
Lòng biết ơn thường không đến một cách tự nhiên. Thật không may là hầu hết những đứa trẻ cũng như nhiều người đã trưởng thành chỉ xem trọng giá trị của mọi thứ được cho hơn là cảm nhận được những tình cảm được ẩn chứa bên trong những thứ đó.