Ngày đầu tiên của năm học, vị giáo sư môn hóa lớp của lớp tôi tự giới thiệu mình với sinh viên trong lớp. Rồi dành thì giờ cho chúng tôi làm quen với nhau. Đương lúc tôi đứng dậy nhìn xung quanh thì nhận thấy một bàn tay dịu dàng đặt lên vai mình. Tôi xoay người lại và nhận ra đó là bà cụ có vóc dáng nhỏ bé, làn da nhăn nheo, tươi cười nhìn tôi với nụ cười làm sáng cả gương mặt bà.
Sún à! Sao lại không nói với mình, tại sao bạn lại cứ im lặng như vậy? Hay bởi tại vì khi nhận được thư của mình hoặc cũng có thể là đã có ai đó nói gì về mình khiến bạn im lặng như vậy?
Trở đi mắc núi, trở lại mắc sông, không ít người rơi vào tình cảnh đó trong tình yêu. Họ lúng túng, dở khóc dở cười cho hoàn cảnh của mình: Bỏ thì thương, vương thì tội. Song chỉ vì trách nhiệm mà cả hai lại tiếp tục dối lòng.
Trong cuộc sống và công việc ai cũng đã từng ít nhất một lần bị người khác phê bình. Đã là con người thì không ai thích bị chê cả. Phải xử sự thế nào trước những góp ý đó?