Bốn năm… thời gian có dài không cậu? Bốn năm mình đi tìm một lý cho ngày cậu xa mình. Bốn năm… mình mệt mỏi, chán chường, cố quên, vùi nhớ trong cuộc tình mới.
Năm lớp mười hai, Diệu Hân chuyển đến lớp tôi. Trái tim lần đầu biết rung động trong tôi đập loạn xạ. Nàng xinh đẹp. Ngoài gương mặt thanh tú, Hân còn có mái tóc dày và đen mượt, nổi bật trên làn da trắng, nét mảnh mai, dịu dàng.
Cầm lá thư làm quen trên tay, nó thầm nghĩ: “Lại trò vớ vẩn gì đây? Thời buổi này còn viết thư làm quen, chắc thằng cha này ế lắm!”. Nói là nói thế nhưng nó vẫn mở lá thư ra đọc với tâm trạng tò mò, háo hức không giấu vào đâu được